Nhất là nghe nói, bọn họ không ly dị, bác gái của cô lại càng vui mừng
Bác ấy cũng không hỏi thêm Diệp Phồn Tinh gì cả, bởi vì bác ấy cảm thấy hỏi ở ngay trước mặt Phó Cảnh Ngộ thì không được ổn cho lắm
Bác gái nói: "Hai đứa cứ ở đây đi, bác về trước nhé " Nói xong bác ấy đi ra ngoài, nhường không gian riêng cho đôi vợ chồng son
Bác gái vừa đi, Diệp Phồn Tinh sán tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, cảm thấy anh có vẻ không vui, cô hỏi "Anh làm sao vậy, ai chọc giận anh à?"
"Không có gì" Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Phồn Tinh, béo má cô một cái, "Không bị ai bắt nạt đấy chứ?"
"Bắt nạt á, ai dám bắt nạt em chứ?" Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không để chuyện của Phan Hiểu ở trong lòng
Phó Cảnh Ngộ nhếch mép cười, "Vậy thì tốt"
Cô không nói, anh cũng không vạch trần cô
Lòng tự ái của Diệp Phồn Tinh rất mạnh, nhất là nhà nàng không là cô càng không muốn để cho anh dính vào
Nếu anh cố tình nói ra, chỉ làm cho cô khó chịu
Bà Diệp đang ngủ, bác gái thấy Phó Cảnh Ngộ tới nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về
Diệp Phồn Tinh ra cổng tiễn bác ấy, bác gái cười nói: "Mai bác lại vào với mẹ cháu, Bác Cả của cháu ở nhà một mình, bác về nấu cơm cho ông ấy "
"Bác ơi " Diệp Phồn Tinh biết bác ấy còn bận đi làm nên nói tiếp, "Ngày mai bác không cần tới đây đâu ạ "
Nhớ tới lúc trước mẹ mình thường bắt nạt bác ấy, hiện tại mẹ bị bệnh, kết quả người tích cực nhất lại là bác ấy
Còn những người mà bình thường thân thiết với mẹ lại không thấy đâu
Bác gái nói: "Không có gì, đều là người một nhà cả! Cháu với Tử Thần còn phải đi học, nếu bác không đến, một mình bố cháu ở trong bệnh viện biết xoay xở làm sao?"
Diệp Phồn Tinh cảm động nhìn bác ấy, " Cháu ở đây, chồng cháu cũng ở lại cùng cháu Chuyện của bác cũng quan trọng, nếu quả thực cháu không cáng đáng được thì cháu sẽ gọi điện cho bác ạ "
Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cạnh, nhìn Diệp Phồn Tinh nói chuyện với bác của cô Một lúc sau thì thấy bác gái lên xe ra về
Bởi vì bà Diệp nằm trong phòng bệnh bình thường, bên trong không có chỗ ngủ cho người nhà bệnh nhân, cho nên buổi tối Diệp Phồn Tinh lấy áo của Phó Cảnh Ngộ đắp lên người, ngồi ở ghế bên ngoài phòng bệnh, tựa vào vai anh ngủ
Hành lang bệnh viện buổi đêm rất an tĩnh, Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô ngủ
Ông Diệp bị Diệp Phồn Tinh đuổi về nhà Diệp Tử Thần nghỉ ngơi rồi, Diệp Tử Thần cũng về, giờ phút này ở bệnh viện chỉ còn hai người bọn họ ở lại trông nom bà Diệp
Lúc đầu Diệp Phồn Tinh cũng bảo Phó Cảnh Ngộ về trước, nhưng anh nhất quyết đòi ở lại cùng cô
Nhìn vợ mình vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Phó Cảnh Ngộ đưa tay, nhẹ nhàng giúp cô đắp áo cho cô
Trên người anh chỉ mặc một áo sơ mi Tưởng Sâm đi tới, vừa vặn nhìn thấy hai người họ đang ngồi đó
Anh ta nhíu mày, Diệp Phồn Tinh thì coi như xong, cô từ nhỏ chịu khổ đã quen, nhưng sao lại có thể để cho anh Phó ở lại đây trông coi người bệnh!
Lại cộng thêm bà Diệp kia, lúc trước đối xử với Phó Cảnh Ngộ không ra gì, trong lòng Tưởng Sâm cảm thấy không thoải mái
Anh ta đi tới, âm thanh có chút cứng ngắc: " Anh Phó "
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, "Đến rồi à?"
Tưởng Sâm đưa túi đựng quần áo đưa cho Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh phải ở chỗ này qua đêm, lại mặc ít quần áo cho nên Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại bảo Tưởng Sâm đưa quần áo tới
Phó Cảnh Ngộ nhận lấy túi, " Cậu vất vả rồi "
Tưởng Sâm đứng ở một bên, "Tối nay anh không về à?"
Từ giờ Sữa sẽ không gọi phiếu làm mọi người khó chịu nữa, ai cảm thấy yêu thích truyện thì bỏ phiếu còn không thì thôi, sữa không muốn mình đánh mất mục đích ban đầu của mình, cũng không muốn làm mọi người ghét sữa chỉ vì mấy lá phiếu, cảm ơn mọi người vì luôn ủng hộ Sữa, cuộc sống này mệt mỏi quá đi mất Mệt mỏi thật sự luôn ý, haizzzz
Đấy là đang xàm xí thôi, haha, còn thật ra thì đừng quên bỏ phiếu cho Sữa nhé, không có phiếu là con Sữa nó lười ra chương mới lắm, đầu tháng sau Sữa lại tặng cho mọi người một bất ngờ, hihi, mọi người đoán xem là gì nào!