Phó Cảnh Ngộ biết mình sai, dụ dỗ nói: "Được rồi, lát nữa anh dẫn em đi mua cái mới."
Từ trước tới giờ Phó Cảnh Ngộ không ra ngoài dạo phố với Diệp Phồn Tinh bao giờ, đây chính là lần đầu tiên.
Phần lớn đàn ông đều không thích đi dạo phố, cảm thấy đây là chuyện nhàm chán nhất trên đời, huống gì là một ông chú như Phó Cảnh Ngộ.
Nếu mà có thời gian rảnh rỗi đến như vậy, anh hoàn toàn có thể làm nhiều việc khác có ích hơn.
Chỉ có điều đã hơn một tháng rồi anh không có ở nhà, không lamf cách nào ở bên Diệp Phồn Tinh, bây giờ trở về rồi, liền muốn dành nhiều thời gian hơn để bên cạnh cô.
Diệp Phồn Tinh bình thường cũng rất ít khi đi dạo phố, thường xuyên mua đồ trên mấy trang mua sắm trực tuyến như Shopee, Lazada, TiKi...
Hai người đi dạo trên dãy phố mua sắm,lúc đi ngang qua một tiệm giày, Diệp Phồn Tinh dừng lại ngẩn người ngắm nhìn một đôi giày cao gót được bày trang trọng ở khu trưng bày.
Gần đây không biết làm sao cô lại rất thích những đôi giày lấp lánh như giày thủy tinh của cô bé lọ lem như thế này.
Cô chỉ vào đôi giày, quay sang phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: " Anh nhìn đôi giày này có được không?"
Phó Cảnh Ngộ dừng ở bên cạnh cô, " Cũng được, muốn mua sao?"
Đi dạo nửa ngày, Diệp Phồn Tinh không nhìn vào mắt thứ gì cả.
Vốn định mang cô đi mua quần áo, kết quả đi hết bao nhiêu hàng mà cô vẫn không thích thứ gì.
Diệp Phồn Tinh nói: "Đẹp thì đẹp thật nhưng đắt quá."
Cô cũng đã có lần vào tiệm này cùng chị gái chồng, những món đồ trong này đều là sa sỉ phẩm, rẻ thì vài nghìn đô nhưng có món đồ trong này lên tới cả vài chục nghìn đô, Cứ cho là chồng của cô là đại gia đi nữa cũng không nên phung phí tiền vào những món đồ vô bổ như thế này.
Mua một đôi giày có giá trên trời, chỉ cần nghĩ sẽ đi nó xuống chân đã cảm thấy tiếc rồi! Đi nó dưới chân không phải đồng nghĩa nhẵm tiền dưới chân hay sao?
Vừa mới dứt lời, Phó Cảnh Ngộ liền cầm tay cô, đi vào trong tiệm!
Đối với Phó Cảnh Ngộ mà nói, người phụ nữ của anh muốn thứ gì anh đều sẽ dâng đến trước mặt cô.
"Hoan nghênh quý khách." Bên trong vang lên tiếng chào của nhân viên phục vụ.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, nhìn sang, bắt gặp gương mặt mà cả đời cô không bao giờ quên được, người trước mặt cô lúc này chính là Triệu Gia Kỳ.
Từ khi Triệu gia phá sản, Triệu Gia Kỳ không còn dám kiêu ngạo ở trong trường học như trước đây nữa, ngày ngày phải cụp đuôi làm người, không dám gây chuyện, bình thường trừ thời gian đi học ra căn bản không ai nhìn thấy cô ta.
Có người nói cô ta làm việc bán thời gian ở bên ngoài, nhưng Diệp Phồn Tinh chưa từng quan tâm, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp cô ta ở tình cảnh trớ trêu này.
Triệu Gia Kỳ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ cũng vô cùng sửng sốt.
Lần trước, lúc nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ vẫn còn ngồi trên xe lăn, mà bây giờ, anh đã... Đứng lên đi lại như người bình thường.
Trên dưới toàn thân người đàn ông này đều tản ra khí chất cao quý khó ai có được.