Giống như là đang tuyên bố chủ quyền.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Hiện tại Phó Cảnh Ngộ chỉ cần làm một động tác nho nhỏ, đều sẽ làm cho Diệp Phồn Tinh nhớ tới tối hôm qua... Mặt không tự chủ đỏ ửng lên, hỏi: " Sao thế?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đi ăn điểm tâm đi."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Vâng."
Sau đó hướng phòng ăn đi tới.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết một cái, ánh mắt có chút lãnh đạm thờ ơ, cũng không chủ động nói chuyện với anh ta, trực tiếp đi ra.
Ngôn Triết: "..."
Anh ta cảm giác thế nào cũng thấy mình đang bị ghét bỏ?
Hình như... Mình có làm cái gì mà?
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong phòng ăn, vừa cùng Phó Cảnh Ngộ ăn điểm tâm, vừa gửi tin nhắn cho Lâm Vi.
Phó Cảnh Ngộ thấy cô chỉ lo cùng bạn bè nói chuyện phiếm mà không thèm nhìn mình, có một loại cảm giác bị lạnh nhạt, "Làm sao mà em cứ dán mắt vào điện thoại thế?"
"Híc, em cất ngay mà." Diệp Phồn Tinh vội vàng buông điện thoại xuống, cười hì hì nhìn sang Phó Cảnh Ngộ.
Anh bỗng nhiên gắp một miếng thịt đưa cho Diệp Phồn Tinh, cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, "Làm sao lại đột nhiên cho em ăn thịt thế? Không phải anh bảo em ăn ít thịt một chút sao?"
Phó Cảnh Ngộ đối với việc ăn uống của cô khống chế đặc biệt biến thái nghiêm khắc, Diệp Phồn Tinh phải nhịn một thời gian thống khổ, gần đây ngược lại cũng quen rồi.
Kết quả anh lại có thể cho cô ăn thịt?
Diệp Phồn Tinh cười hỏi: " Anh không sợ em béo nữa hả?"
Lúc trước cô muốn ăn đồ ăn, anh luôn dùng lý do này để nói cô.
Diệp Phồn Tinh nhớ rất rõ ràng, những lời này của anh.