Trong phòng bệnh rất an tĩnh, Phó Cảnh Ngộ rót ly nước cho Diệp Phồn Tinh, đưa cho cô uống, "Có thấy đỡ tý nào không?"
Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh vẫn nhìn chằm chằm vào ông xã nhà mình, "Không có chuyện gì, anh đừng nóng giận, mẹ em lúc nào chẳng như vậy. Em không buồn đâu."
Cô đã sớm hình thành thói quen.
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngày càng gầy gò.
Diệp Phồn Tinh uống chút nước, để cho mình thoải mái hơn, chủ động nắm tay Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy biểu tình anh vẫn rất nghiêm trọng, nói: " Ông xã à, vui vẻ lên đi nào?"
"Vui vẻ kiểu gì?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Nhìn em như vậy, em cảm thấy anh làm sao có thể vui vẻ?"
Vì muốn sinh con cho anh mà cô như vậy khổ.
Diệp Phồn Tinh nói: "Ngày hôm nay em muốn ăn đồ ăn rồi, buổi tối anh bảo dì Ngô mang gì vào cho em ăn đi."
Phó Cảnh Ngộ tràn đầy hoài nghi nhìn lấy cô, biết cô là đang an ủi mình.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Thật mà,anh đừng lo lắng nữa, em tự lo cho mình được mà."
Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô muốn làm cái gì, liền sẽ cố gắng đi làm, liền giống bây giờ, Diệp Phồn Tinh cũng không cảm thấy trước mắt có cái gì không bước qua được.
Phó Cảnh Ngộ vốn không tin cô, chỉ có điều buổi tối Diệp Phồn Tinh thật đúng là ăn một vài thứ.
***
Nửa tháng sau, tài xế dừng xe ở vườn hoa Giang Phủ, Phó Cảnh Ngộ từ trên xe đi xuống,đưa tay ra hướng về phía Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh đỡ tay anh, mượn lực xuống xe, đi theo sau lưng anh tiến vào cửa nhà.
Cô nằm viện lâu như vậy, chơi đùa chết người, hoa trong sân đều đã nở rồi, khí trời cũng ấm dần.
Diệp Phồn Tinh buông tay của Phó Cảnh Ngộ ra, đi tới bồn hoa, nhìn hoa bên trong, " Đẹp quá đi mất."
Mỗi ngày bị nhốt ở trong bệnh viện, hiện tại rốt cuộc có thể đi ra ngửi mùi hoa, thoải mái trong lòng hơn nhiều.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, không tự chủ dương khóe miệng lên.
Mọi người đọc xong nhớ cho mật xin một phiếu ủng hộ truyện nhé!