Triệu Gia Kỳ đi lướt qua, Phó Linh Lung thấy cô ta, nhíu mày một cái.
Nếu không phải là nghĩ muốn gió êm sóng lặng, chỉ bằng lúc trước Triệu Gia Kỳ dám cọ hơi để nổi tiếng, Phó Linh Lung liền nghĩ muốn dậy cho Triệu Gia Kỳ một bài học.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, con bé này cũng chỉ bằng tuổi con trai mình, thôi thì bỏ qua một lần, coi như xong đi.
Triệu Gia Kỳ đi về phía trước, tìm kiếm bóng dáng của Phó Cảnh Ngộ, hôm nay nhất định cô ta phải tìm cơ hội nói với Phó Cảnh Ngộ, xin anh giúp mình.
Chỉ cần một câu nói của anh, cô ta liền có thể lần nữa sống dậy, cho nên, cô ta không thể buông tha cơ hội quý báu này.
Trong chốc lát, Triệu Gia Kỳ liền thấy Phó Cảnh Ngộ cùng vài người ở nơi đó nói chuyện. Cô ta giống như nhìn thấy hy vọng muốn đi qua, đột nhiên một bóng người chắn trước mặt mình.
Cô ta nhìn người đột nhiên đứng chắn trước mặt mình - Ngôn Triết, có chút ngoài ý muốn, không phải là người này là người thủ đô sao? Làm sao lại xuất hiện ở Phó gia?
Ngôn Triết hỏi: " Cô tìm Cảnh Ngộ có chuyện gì?"
Vừa rồi thấy Triệu Gia Kỳ ở nơi đó đi tới đi lui, dường như đang tìm Phó Cảnh Ngộ.
Hôm nay quan trọng như vậy, làm sao anh ta có thể để cho Triệu Gia Kỳ tiếp cận Phó Cảnh Ngộ?
Muốn tố cáo sao?
Hay là muốn đi đến trước mặt Phó Cảnh Ngộ kể khổ?
Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà cũng muốn đấu với Ngôn Triết này sao, thật ngây thơ!
Triệu Gia Kỳ cứng đờ, sợ bị Ngôn Triết nhìn ra cái gì, cúi đầu nói: "Không có."