- Bắt đầu phiên giao dịch rồi, ta cược Sở Mặc sẽ không thể bước ra được khỏi nơi tiếp dẫn của Tiên Giới, sẽ lập tức bị người ta trấn áp.
- Ta cược sẽ không như vậy, ta không nghe nói hắn có kẻ thù ở Tiên Giới.
- Tiên Giới không có không có nghĩa là Thiên Giới cũng không có. Mấy gia tộc Thiên Giới có thù với hắn sẽ bỏ qua cơ hội này sao? Phải biết hắn là loại chỉ cần rời khỏi nơi tiếp dẫn của Tiên Giới rồi, vậy thì gần như không thể nào tìm được hắn.
- Không sai, Linh Đan Đường dù đáng sợ, nhưng người vì lợi ích mà bất chấp tính mạng có rất nhiều, ta cược hắn không thể ra khỏi nơi tiếp dẫn được.
Nhất thời, tất cả những người có thể ra vào Huyễn Thần Giới, trong tay đều cầm bản tin gần như đều tham gia vào câu chuyện. Cho dù không phát biểu gì trên bản tin, nhưng cơ bản đều lặng lẽ theo dõi việc này.
Ở phủ thành chủ Cẩm Tú Thành.
- Bọn họ thật quá đáng, nhất là những tu sỹ huyết mạch của Linh Giới. Bọn họ cố ý không muốn chúng ta được yên ổn mà.
- Hừ, dám âm thầm mật báo tin tức, loại người này không chết dễ dàng được.
- Theo ta thấy, chẳng thà chúng ta lập tức đổi thời gian phi thăng và địa điểm đi, nếu không thì ở Tiên Giới ắt có người đoán ra chàng sẽ tiến vào từ điểm tiếp dẫn nào.
Trong phòng, sắc mặt của đám nữ nhân đều rất căng thẳng. Các nàng đương nhiên cũng có thể xem được các nội dung trên bản tin cho nên đã vô cùng nổi giận vì một số lời nói.
Ngược lại Sở Mặc rất điềm tĩnh ngồi đó, vẻ mặt không lộ chút bàng hoàng. Hắn định chiều nay sẽ độ kiếp ở một dãy núi cách Cẩm Tú Thành hơn một vạn năm ngàn dặm. Nơi đó chính là nơi hắn thi triển Phong Thuỷ thần thông, nên đã tính ra được một nơi tuyệt hảo.
Ở đó mà nghênh đón Thiên kiếp hắn sẽ đạt được lợi ích lớn nhất, đó là có thể hấp thụ nhiều hơn tinh khí của trời đất.
Sau khi độ kiếp phi thăng, hắn sẽ không lập tức vào Luyện Thần kỳ, nhưng lúc đó, dung lượng đạo đài trong đan điền sẽ to ra nhiều lần, đó chính là lúc hập thu tinh khí tốt nhất.
Sau khi hấp thu đầy tinh khí thì hắn có thể trực tiếp tiến vào Luyện Thần kỳ rồi.
Nếu như nói một người tu luyện, thời điểm Trúc Cơ là một trong những bước mấu chốt nhất trong cả quãng đường tu luyện, vậy thì Luyện Thần kỳ chính là điểm nút mấu chốt trên cả chặng đường tu luyện của tu sỹ. Bất luận là tu vi hay chiến lực, cũng có thể gọi là lĩnh ngộ về đạo đều có thể tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Bước này cũng rất quan trọng, không thể qua loa được.
- Các người đừng lo lắng gì hết, không sao đâu.
Sở Mặc nhìn đám người đang kích động, trong lòng hiểu rõ, các nàng một mặt lo cho hắn, mặt khác cũng vì hắn sắp rời đi.
Tuy nhiên, ngày này sớm muộn cũng đến, cho dù có kéo dài thêm ra cũng không tránh được.
Sở Mặc nói xong, liếc nhìn Âu Dương Đồ đang lặng lẽ ngồi một góc, mỉm cười hành lễ:
- Tiền bối, sau khi ta đi, nơi này đành nhờ tiền bối giúp đỡ. Ta tin là trăm năm sau, khi tiền bối rời khỏi Linh Giới sẽ tích luỹ được nhiều kinh nghiêm quý báu hơn nữa. Tới lúc đó, Phiêu Diêu Cung ở Tiên Giới, tiền bối vẫn sẽ là khách quý.
Âu Dương Đồ gật đầu, nói:
- Trong vòng trăm năm, mặc dù không ngắn, nhưng cũng không dài. Đừng nói là nếu ta không quen biết công tử, cho dù qua trăm năm, ta cũng chưa chắc dám độ kiếp. Cho nên, đã nhận lời công tử rồi, vậy thì xin công tử yên tâm, ta sẽ giữ lời hứa.
Sở Mặc gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Tần Thi và Đổng Ngữ.
Hai nàng gật đầu với hắn, ra vẻ đừng lo lắng.
Sau khi hắn rời đi, ắt có người nhắm tới Phiêu Diêu Cung và Cẩm Tú Thành, Sở Mặc đã có sự chuẩn bị trước, hơn nữa đã hẹn với các nàng, hắn vẫn sẽ để lại tài nguyên tu luyện cho các nàng trong Huyễn Thần Giới.
Đoán chừng không tới mười năm, các nàng cũng sẽ có người phi thăng Tiên Giới.
Trong vòng trăm năm cũng đủ để mọi người xây dựng cơ sở vững chắc ở Tiên Giới rồi.
Còn về Linh Giới, tin là có sự bảo vệ của nhiều hậu sinh vãn bối như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Cuối cùng Sở Mặc nhìn mọi người trong phòng, sau đó nâng chén rượu lên kính mọi người một ly:
- Lần biệt ly này, sẽ còn gặp lại, mong là có thể nhanh chóng nghe được tin tức các nàng phi thăng Tiên Giới.
Khoé mặt các nàng đều đẫm lệ, kiểu chia ly này thực ra cũng chính là biệt ly.
Đại đạo độc hành.
Tu sỹ đẳng cấp thật sự thực sự đều rất cô độc.
Cho dù là đệ tử của một gia tộc cũng tự có đường riêng, không thể mãi mãi tập trung bên nhau.
- Hôm nay chia ly, ngày khác gặp lại. Chỉ mong cho dù đi bao xa, đến nơi nào cũng đừng quên đi. Chàng đã từng có một đám bằng hữu thân thiết khăng khít.
Diệu Nhất Nương xúc động, đôi mắt ướt lệ, nâng chén rượu lên làm một hơi cạn sạch.
- Ân cứu mạng năm xưa ở Viêm Hoàng Thành, Tinh Tuyết không dám quên, chỉ mong có ngày gặp lạ ca ca dưới trời sao, cùng nâng cốc rượu mừng.
Thẩm Tinh Tuyết nâng ly, cũng uống sạch.
- Quen biết huynh là may mắn của đời ta, chịu ơn huệ của huynh, ta cũng chẳng dám quên. Mong huynh sớm ngày lĩnh ngộ được đại đạo vô thượng. Nhìn lại phàm trần vẫn nhớ về người cũ.
Hoa Tiểu Nha nâng chén rượu lên.
- Ôi ôi, các ngươi thật là giàu cảm xúc, người ta muốn sau này thành bậc Chí Tôn, vậy thì có thể thường gặp được công tử mà.
Hoàng Hoạ bĩu môi, vẻ mặt ai oán, đôi mắt sinh động loé lên ánh nhìn giảo hoạt. Nàng không muốn bầu không khí quá ủ rũ.
Phương Lan bưng chén, tới trước mặt Sở Mặc, duyên dáng quỳ gối:
- Ơn nghĩa sư tôn truyền đạo thụ nghiệp, Lan Nhi nhất định khắc cốt ghi tâm. Lan Nhi chỉ mong bản thân sớm ngày phi thăng Tiên Giới, lại được nghe sư tôn dạy bảo.
Tần Thi và Đổng Ngữ dắt tay nhau bước tới, mắt nhìn Sở Mặc, hai nàng mỉm cười, không nói gì đã cạn sạch ly rượu. Tương lai của hai nàng đương nhiên là ở Thiên Giới, thành tựu của họ cũng không thể đo lường được. Cho nên không muốn ở đây mà ủ ê sầu não nhiều.
Tỷ muội Lục Thiên Kỳ và Lục Thiên Duyệt cũng bước tới, không nói gì, chỉ uống hết rượu trong ly.
Quen biết một thời gian, cũng từng có hiểu lầm và mâu thuẫn, từng đồng sinh cộng tử, nay Sở Mặc lại tặng cho họ một cơ duyên trời biển.
Một trong thập đại tổ sư của Phiêu Diêu Cung đã đủ để tỷ muội họ nhân đó mà tiến lên thế giới càng cao cấp hơn nữa. Còn về những mong muốn trong lòng hai nàng, là hy vọng xa với hay là ước muốn tốt đẹp cũng vậy, đều đã chôn vùi sâu trong tim.