- Nghĩ gì thế? Nàng thực cho rằng ta sẽ bởi vậy mà từ bỏ? Bởi vậy bị đả kích? Nói đùa gì vậy? Năm đó lúc ở Tiên giới, ta bị vô số người đuổi giết, vô số lần lâm vào tuyệt cảnh. Những ngày đó ta đã vượt qua rồi, bây giờ tất cả đều đã rất tốt, ta sao có thể từ bỏ? Đi thôi, ta hộ pháp cho nàng. Chỉ cần tu vi của nàng nâng cao lên, đổi lại nàng phải bảo hộ ta!
Trong con ngươi Tiểu Điệp, có chút hơi nước hiện lên, nàng mềm nhẹ nói:
- Thiếp sẽ bảo vệ người cả đời này!
- Ta cũng thế.
Ma Quân cười nói.
Ma Quân rất ít khi cười, chỉ có trước mặt Tiểu Điệp và Sở Mặc, mới lộ ra loại này nụ cười nhẹ nhõm.
Sau đó, Tiểu Điệp trực tiếp bế quan ở trong này, muốn xung kích cảnh giới Thiên Tiên.
Ma Quân cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu vận hành tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, hắn lúc này đã tấn công tới quyển thứ ba của Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp, Đạo Cực Quyền!
Tâm pháp của quyển này, đối với sự giúp đỡ của Ma Quân, là rất khó tưởng tượng.
Nhìn hắn giống như tốc độ tu vi giảm xuống, càng nhiều hơn … Lại vì Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp sau khi cải thiện đối với trình độ kháng thực … yêu cầu cao hơn so với trước!
Nói cách khác, dựa vào sự thông minh và chăm chỉ của Ma Quân, tốc độ nâng cao cảnh giới có lẽ không bằng Tiểu Điệp, nhưng cũng sẽ không chậm nhiều như vậy.
Hắn đang lặp đi lặp lại đạo cơ kháng thực của chính mình!
Chỉ là không nói với Tiểu Điệp rõ ràng vậy thôi, bởi vì Ma Quân cũng có lòng tự trọng rất cao, hắn tuy rằng ngoài miệng nói sau này để Tiểu Điệp mạnh mẽ bảo vệ hắn. Nhưng trong lòng … vẫn là hy vọng bản thân có thể bảo vệ người phụ nữ mà mình yêu thương.
Hắn chuẩn bị cho nàng một ngạc nhiên vui mừng!
Chỉ cần hiểu tường tận quyển thứ ba của tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, Ma Quân tin tưởng tốc độ tu vi của hắn chưa chắc sẽ kém Tiểu Điệp bao nhiêu.
Tiểu Điệp đang bế quan xung kích, Ma Quân đang không ngừng lĩnh ngộ tâm pháp của hắn.
Nơi này mà bọn họ lựa chọn, vô cùng vắng lặng, đa số tu sĩ lúc này đều đã đi một khoảng cách xa rồi.
Đạo Cực Quyển, đã là nghịch thiên mà làm, nhưng một khi lĩnh ngộ, loại cảm giác mà Thiên địa tinh khí cuộn lại là vô cùng tuyệt vời. Quá trình tu luyện là khô khan, nhưng trong phút này, Ma Quân không có cảm thấy bất kì khô khan nào, ngược lại vô cùng hưng phấn.
Giai nhân đang bên cạnh, cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, tại sao phải cảm thấy buồn tẻ?
Lĩnh ngộ Đạo Cực Quyển không ngừng sâu sắc, Ma Quân thậm chí có thể cảm nhận được mức độ nồng đậm thiên địa tinh khí xung quanh cũng không ngừng gia tăng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, đột nhiên từ xa truyền ra.
- A? Các ngươi xem phía trước, tinh khí dường như vô cùng nồng đậm?
- Giống như có người ở bên kia đang tu luyện?
- Chúng ta qua xem đi!
- Thôi đi, có người tu luyện, chúng ta đi xa một chút tốt hơn, tại sao phải qua đó xem?
- Trình độ tinh khí nồng đậm vượt qua tưởng tượng, nhìn xem có sợ gì đâu?
Theo sau những tiếng nói này, một đám người từ phương xa đi lại về phía Ma Quân bên này.
Ma Quân trực tiếp ngừng tu luyện, cảnh giới của hắn, cũng dừng lại ở mức độ Đại La Kim Tiên hậu kỳ. Nhưng đạo cơ... lại kiên cố hơn so với kháng thực!
Lưu Vân rất phản cảm điệu bộ của Quách Văn Thịnh, có người tu luyện, đi xa một chút là được, vì sao muốn tiếp cận qua đó xem? Nếu chẳng may ngươi thấy một người trẻ tuổi, đụng phải đối phương, diễn ra xung đột … Đây không phải là tự chuốc lấy phiền nhiễu sao?
Tuy nhiên mấy bằng hữu bên cạnh, tất cả đều biểu hiện vô cùng hiếu kỳ vô cùng có hứng thú, nàng cũng không cự tuyệt thẳng thừng. Những người này bất kể thế nào, dù sao cũng là bạn bè, những năm qua luôn ở bên cạnh nàng.
Bên kia Vườn Thiên Đạo, Lưu Vân cũng không vào, cho dù trên người nàng có tấm thẻ màu vàng giống như vậy. Nhưng nàng không muốn dùng. Bởi vì nàng cảm thấy cảnh giới bản thân vốn không có cao, cũng không muốn đối mặt với đám người trẻ tuổi kia.
Tuy rằng trong lòng có chút vướng bận Sở Mặc, nhưng nàng hiện tại cũng không muốn gặp mặt Sở Mặc, bởi vì gặp mặt nàng sẽ không biết nói gì. Hơn nữa hiện giờ Sở Mặc sớm đã không phải là chàng trai yếu đuối ở Huyễn Thần Giới năm nào rồi. Hắn chẳng những chiến lực siêu quần, hơn nữa còn có thân thế hùng mạnh khó mà tưởng tượng được.
Điều này làm cho Lưu Vân, người có lòng tự trọng cực kỳ mạnh càng không muốn đến gần hắn. Chỉ là để cho em trai của mình Lưu Phòng âm thầm giúp đỡ hắn. Kết quả Lưu Phong biểu hiện như là em vợ gặp anh chồng, càng khiến cho Lưu Vân cảm thấy xấu hổ. Sau đó mắng cho Lưu Phong một trận, mắng cho chạy mất.
Đừng tưởng Lưu Phong cảnh giới cực cao, đứng hàng đại nhân trẻ tuổi, nhưng đối với chị mình, vừa kính vừa sợ, từ trước giớ không dám trêu chọc.
So sánh với nhau, Lưu Vân vẫn là muốn cùng chung với đám bạn từ nhỏ đến lớn của mình hơn, nhất, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy thoải mái một chút. Không có áp lực nhiều như vậy.
Về phần Sở Mặc... Một trận chiến thành danh, tuy rằng vẫn có rất nhiều người khinh thường hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận, tất cả mọi người khi nhắc tới Sở Mặc, toàn bộ đều bắt đầu lấy hắn đánh đồng với những đại nhân trẻ tuổi đó.
Lưu Vân một bên vì Sở Mặc cảm thấy phấn chấn, một bên là, có chút âm thầm tổn thương. Quá khứ, cứ cho nó qua đi là được rồi, coi nó như một giấc mộng đi.
Lúc này đây tiến vào Thiên Lộ, Lưu Vân cũng đã rất kinh ngạc, muốn từ Thiên Lộ trực tiếp tấn công đến cảnh giới cao nhất. Chỉ có điều, nói dễ hơn làm.
Trong lịch sử có một ví dụ, có người cảnh giới Đại La Kim Tiên tiến vào Thiên Lộ, cảnh giới Đế Chủ đi ra. Nhưng những người đó, không phải là người nổi bật trong thời kì đó, không phải là tuyệt diễm thiên kiêu chân chính. Lưu Vân tuy rằng tự cho không thấp kém, nhưng cũng không dám đánh đồng với những người đó.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể lần hành trình Thiên Lộ này, bước vào cảnh giới Chân Tiên, cũng đã là thu hoạch lớn nhất rồi.
Từ Yên vẫn không hiểu biểu thị này của Lưu Vân, theo nàng, Lưu Vân nếu đã quen biết Sở Mặc, vậy thì nên chủ động đi tìm hắn! Vì sao để đệ đệ của mình đi giúp đỡ Sở Mặc, lại giả vờ nói không biết Sở Mặc, thậm chí ngay cả mặt cũng không trông thấy?
Từ Yên thích Quách Văn Thịnh, Quách Văn Thịnh lại thích Lưu Vân.
Đây là cái vòng nhỏ hẹp mà bọn họ ai cũng biết, cho nên Từ Yên mới có cách làm không rõ ràng với Lưu Vân, thậm chí trong lòng còn có chút bất mãn. Chỉ có điều không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.