Ai cũng biết, lão tướng quân đi đợt này khó có thể trở lại. Dù trong lòng họ có muôn vàn bất mãn, vì cuộc sống cùng những thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, đôi khi lại dụ dỗ của Hạ Hào, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Mặc dù Hạ Hào không có bản lĩnh về chuyện lôi kéo lắm, nhưngnhững mưu sĩ bên cạnh y, tùy tiện một người cũng đưa ra một đống thủ đoạn.
Chỉ có chút ngoài dự đoán, dù Hạ Hào có uy bức dụ lợi thế nào, toàn bộ quân đoàn thợ mỏ đều giữ vững thái độ trước sau như một.
- Chúng ta có thể phối hợp đánh giặc nhưng đừng nghĩ có thể lôi kéo được chúng ta.
- Chúng ta là người của Hoàng thượng, không phải là người của toàn bộ hoàng gia.Nhưng thái độ này cũng khiến Hạ Hào an tâm.
Vì vậy, các trận chiến sau, y đều cầm quân phía sau, để quân đoàn thợ mỏ mở đường. Thủ đoạn này cực kỳ vô sỉ. Nhưng lại hữu hiệu.
Với năng lực của quân đoàn thợ mỏ, việc tiến vào bên trong Đại Tề là quá dễ dàng. Hầu như không cần quân của Hạ Hào phía sau, bọn họ vẫn giải quyết được. Chẳng qua Hạ Hào không phải Sở Mặc, y không để công lao cho quân đoàn thợ mỏ mà không hề khách khí nhận hết công về mình.
- Mặc dù người đánh là quân đoàn thợ mỏ nhưng chỉ huy là ta, HạHào.
Cứ như vậy, tam hoàng tử điện hạ Hạ Hào chỉ dùng thời gian rất ngắn đã thành công khiến mình trở thành một chiến thần bách chiến bách thắng trong mắt những người không biết nội tình. Hoàng thất lại còn mạnh mẽ tuyên truyền, hoàng tử tự mình xung phong phía trước, vân vân và mây mây khiến Hạ Hào càng nổi bật, trở thành độc nhất vô nhị, hoàn toàn lấn át chiến công của Sở Mặc lúc trước.
Đây chính là điều mà Hoàng thượng muốn. Hoàng thượng cần một tên anh hùng mà mình có thể khống chế chứ không phải một thiếu niên tràn đầy nguy hiểm không biết thế nào. Hơn nữa, thiếu niên này đã mấtgiá trị lợi dụng lớn nhất lại còn có khả năng mang đến phiền toái cho Đại Hạ. Tự nhiên phải cố gắng tránh phiền phức càng xa càng tốt.
Trước đây, Hoàng thượng phải che che giấu giấu. Ít nhất không thể để người thiên hạ thấy hoàng thất bội tình bạc nghĩa.
Mùng sáu tháng sáu, ngày đại cát.
Viêm Hoàng Thành, kinh đô của Đại Hạ.
Trong đại sảnh yến hội của hoàng gia, dòng người nô nức. Vô số quý tộc đều đang diện trang phục lộng lẫy. Ở đây không một ai có địa vịthấp. Bất cứ người nào cũng hùng bá một phương.
Nhưng hôm nay, họ lại đều tụ lại, cùng nói chuyện hoan hô, rất náo nhiệt. Ngày mai là ngày tổ chức hai buổi hôn lễ lớn trong thành. Đầu tiên là hôn lễ của lão tướng Phàn Vô Địch, người từng lập biết bao công lao hiển hách trên chiến trường.
- Phàn lão tướng quân lão thụ khai hoa, không ngờ lại cưới được muội muội thất lạc nhiều năm của Hứa Thủ Phụ. Đúng là xứng đôi vừa lứa…
- Như vậy, hai nhà Hứa Phàn thân càng thêm thân rồi. Nhưngkhông biết tại sao Hứa Thủ Phụ lại trục xuất Hứa thập công tử khỏi gia môn nhỉ?
- Ta cũng nghe nói chuyện này. Mà mai cũng có một hôn lễ khác, chính là hôn lễ của Hứa thập công tử. Xem ra trong chuyện này có huyền cơ…
- Ta lại nghe nói hôn lễ của Phàn lão tướng quân là do Hoàng thượng tự mình hạ chỉ đó. Hoàng thượng nói, Phàn lão tướng quân có công lớn, lần đầu tiên cưới vợ dĩ nhiên phải tổ chức náo nhiệt. Hết thảy phí dụng sẽ do hoàng gia lo. Nhưng hôn lễ của Hứa thập công tử thì phải tự lo.- Tự lo là ý gì? Với thân phận của Hứa thập công tử, sao lại phải tự lo?
Có người khó hiểu hỏi.
- Hứa thập công tử hiện tại…chỉ là Hứa Phù Phù, là huynh đệ tốt nhất của Sở vương, không có quan hệ gì với Hứa gia hết.
- Ối trời, đã xảy ra chuyện gì thế?
Trong yến hội, mọi người vẫn luôn mỉm cười. Nhưng nội dung nói chuyện phiếm đều là các vấn đề còn chưa có lời giải. Đúng vậy, đã qua vài ngày, nhưng đa số người đều không biết chân tướng sự việc rõ ràng.Vì sao Hứa Phù Phù cùng gia tộc quyết liệt, mọi người đều suy đoán vì hôn sự của Hứa Phù Phù với Liễu Mai Nhi. Liễu Mai Nhi đã từng là nữ tử thanh lâu nổi tiếng nhất.
- Tuy Liễu Mai Nhi vẫn còn trong sạch, nhưng xuất thân từ thanh lâu…cho dù là hộ gia đình bình thường cũng sẽ ghét bỏ chứ đừng nói nhà quyền quý như Hứa gia.
- Liễu Mai Nhi á? Không phải Sở vương đã nhận nàng làm nghĩa tỷ rồi sao. Trước đó còn tổ chức nghi thức ở Thao Thiết lầu mà. Nếu tính thân phận, tỷ tỷ của Sở vương thì cũng là công chúa rồi đó.
- Ha ha…Sở vương làm vậy cũng chỉ lấy mặt mũi cho huynh đệ hắn thôi. Người sáng suốt đều nhìn ra được việc này là làm bộ.- Cũng giống chuyện muội muội chẳng đâu vào đâu từ Đại Tề của Thủ Phụ đại nhân đó…
Có người thấp giọng nói.
- Chuyện này không nên nói lung tung. Chúng ta đừng nhắc đến thì tốt hơn.
Có người cảnh cáo.
Bọn họ có thể nói Hứa Phù Phù, Liễu Mai Nhi, thậm chí đàm luận một hai câu về Sở vương cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng dính đến đương triều Nội Các Thủ Phụ thì nhất định phải thận trọng trong cả lời nói lẫn việc làm. Cấp bậc đại lão như Hứa Trung Lương không phải làngười như bọn họ có thể đàm luận.
- Ta rất tò mò, Hứa Phù Phù đã đoạn tuyệt quan hệ với Hứa gia, như vậy hôn lễ của tên này có người Hứa gia tham dự không nhỉ?
Có người tò mò nói.
- Chúng ta cũng rất muốn biết đó.
Nhiều người cũng có cùng thái độ.
Thực tế, trong hôn lễ không có ai ở Hứa gia. Ngoại trừ cha mẹ của Hứa Phù Phù, không một ai khác ở Hứa gia dám đến. Nghe nói, vì chuyện của Hứa Phù Phù, bố mẹ của Hứa Phù Phù vốn là người cực kỳkhiêm nhường nhưng lại trực tiếp cãi nhau với Hứa gia gia, suýt nữa thì trở mặt. Nhiều người ở Hứa gia cũng lấy làm khó hiểu.
Tuy nhiên, về chuyện hôn lễ, Hứa Trung Lương trực tiếp dùng thân phận gia chủ không cho phép mọi người tham dự.
- Nếu ai dám đi, người đó không còn là người của Hứa gia.
Từ đầu đến giờ, Hứa Trung Lương không hề giải thích nguyên nhân khiến ngài nổi giận, trục xuất Hứa Phù Phù.
Việc này cũng gây ảnh hưởng không nhỏ với Hứa gia. Đặc biệt hiện tại, Hứa Phù Phù nắm trong tay của cải khiến người ta đỏ mắt: tiền bạctừ việc bán Thao Thiết lầu. Mặc dù không người ai biết con số bán ra là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không ít.
Kệ cho người khác hiểu, không hiểu, phán đoán linh tinh,…Thủ Phụ đại nhân vẫn rất hờ hững. Giờ phút này, ngài đang ngồi ở ghế khách quý bên cạnh Phàn Vô Địch, chờ hôn lễ của “muội muội” mình bắt đầu.
Hứa Phù Phù lại ngồi cùng với Sở Mặc, trò chuyện vui vẻ.