Cường nhân như vậy lại rất lễ độ với Lục công tử. Điều này chứng minh thân phận của Lục công tử rất khó lường.
Khi Lục Thiên Minh còn chưa có hai cường nhân kia bên cạnh đã oai phong một cõi, ngạo nghễ bốn phương. Nếu giờ mà bọn họ không nhanh tạo quan hệ, chẳng lẽ chờ người ta đi qua rồi mới chụp hay sao?
Sẽ không ai chân chính để ý mấy cái lời của Kim Hiền nói lúc trước. Gì mà mơ ước tam đại gia tộc, mơ ước Cẩm Tú thành…Đừng có đùa. Một người mang theo hai người hầu ở Nguyên Anh lại đi mơ ước sản nghiệp của Cẩm Tú thành hay sao?
Lục Thiên Minh khẳng định là người có lai lịch động trời. Đến chưởng môn của Linh Vận Môn, Phong Giang Hải, ở Nguyên Anh đỉnh cao cũng làm gì có hai người hầu là lão làng lại ở cảnh giới Nguyên Anh đâu.
Vẫn là câu nói kia, có thể trở thành người nắm giữ thế lực một phương đều không phải người ngu, họ khôn khéo hơn bất kỳ ai. Mấy chuyện kia không cần nói rõ nhưng ai cũng hiểu. Sở Mặc hoàn toàn không nghĩ đến mang theo Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung lại có thể khiến hình tượng của mình trở nên thần bí hơn trong mắt đám người kia.
Trưởng lão Kim gia dĩ nhiên không đần. Mặc dù rất tức khi nghe trưởng lão Hồng gia chỉ trích nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt.
Lão chỉ hơi kinh ngạc nhìn trưởng lão Hồng gia, sau đó ra vẻ hơi giận nói:
- Hồng trưởng lão nghe đồn ở đâu thế? Chỉ là lời đồn tầm bậy tầm bạ mà thôi. Nếu để ta bắt được người bịa đặt tung tin, ta sẽ không bỏ qua đâu. Trưởng lão Hồng gia hừ một tiếng, cũng không phản bác gì thêm. Nói nữa sẽ khiến người khác phản cảm.
Trưởng lão Kim gia cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Lão ôm quyền thi lễ với Sở Mặc:
- Thật xin lỗi, Lục công tử. Hội trưởng lão Kim gia đúng là có mắt không tròng, không nhận ra Kim Hiền là một tên lòng lang dạ sói. Không thể tin được gã lại dám âm thầm cấu kết với người của Linh Vận Môn, hại chết Kim Minh. Từ trên xuống dưới Kim gia đều phẫn nộ và tiếc nuối. Đồng thời, hội trưởng lão Kim gia cũng quyết định, mời Phương Lan tiểu thư làm gia chủ mới của Kim gia ạ. Toàn bộ mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ, không dám tin nhìn trưởng lão của Kim gia. Không biết trưởng lão này có điên hay không?
Dù muốn nịnh bợ Lục Thiên Minh, cũng không cần thể hiện thái quá thế chứ.
Lại đi đem một gia tộc bậc nhất như Kim gia giao vào tay một ngoại nhân. Đúng là não tàn mới ra quyết định như vậy.
Lục Thiên Duyệt cũng ngẩn ra, thâm sâu nhìn trưởng lão Kim gia một cái, trong lòng không khỏi khen một tiếng: cao minh. Chiêu nịnh bợnày đúng là xuất thần nhập hóa.
Phương Lan là đồ đệ của Sở Mặc, dĩ nhiên là người thân của hắn. Mà Phương Lan từng công khai tỏ thái độ, nói mình là góa phụ của Kim Minh.
Theo lễ pháp, Phương Lan chính là người của Kim gia. Hơn nữa, vẫn thuộc hệ mạch con vợ cả huyết thống thuần khiết của Kim gia. Không ai có thể phủ nhận điều này.
Đương nhiên, nếu Phương Lan không phải đồ đệ của Sở Mặc, Kim gia có khi còn chẳng thừa nhận thân phận góa phụ của nàng. Đùa sao, dựa vào cái gì mà một cô nương ở trấn nhỏ lại muốn trở thành thiếu phu nhân của Kim gia chứ?
Với tình hình hiện tại lại khác, Kim gia dùng chiêu này quả thực cao minh.
Dù gì cũng phải đưa, chi bằng đưa lễ thật lớn. Cái giá một phần mười lợi nhuận của mấy gia tộc kia so với chuyện này thì chẳng thấm vào đâu.
Thực tế, một phần mười lợi nhuận của gia tộc mỗi năm đã là một con số lớn, biểu đạt thành ý ở mức cao nhất của các gia tộc. Dù sao, mỗi giatộc đều phải nuôi sống nhiều tộc nhân. Đừng nói xuất ra một phần mười, chỉ một phần trăm hay một phần ngàn cũng khiến bọn họ thấy đau như bị dao cắt.
Nhưng không ngờ Kim gia lại trực tiếp giao vị trí gia chủ cho một người ngoài.
Tuy bọn họ có vô số biện pháp tước quyền lực gia chủ, khiến gia chủ biến thành một con rối. Nhưng Phương Lan là đồ đệ của Lục Thiên Minh, bọn họ dám làm thế chắc?
Như vậy, chỉ cần Lục Thiên Minh gật đầu, toàn bộ Kim gia sẽ nằmtrong tầm tay của hắn.
Phương Lan đứng bên, hơi lo lắng cho Sở Mặc. Đứng trên quan điểm của sư phụ, nàng hy vọng sư phụ mình đồng ý.
Là một cô nương xuất thân từ trấn nhỏ, từng trải qua muôn vàn khó khăn để có được một phần tài liệu Trúc Cơ, Phương Lan càng hiểu được tầm quan trọng của tài nguyên hơn người bình thường.
Sở Mặc cười cười, nhìn trưởng lão Kim gia nói:
- Ngươi nói đùa sao. Phương Lan chẳng có quan hệ gì với Kim gia, dựa vào đâu mà làm gia chủ của Kim gia chứ. Các ngươi cũngkhông phải lo. Đầu sỏ hại chết Kim Minh là Kim Hiền, gã đã đền tội, hơn nữa đây cũng là chuyện riêng của Kim gia. Về phần các ngươi cúi đầu trước Linh Vận Môn, ta cũng không truy cứu. Vì ta tin, đó không hẳn là chủ ý của các ngươi. Các ngươi không phải suy nghĩ gì nữa, nếu muốn hãy hành động như các gia tộc kia là được.
Trưởng lão Kim gia nghe xong, vừa cảm động lại hơi thất vọng. Lão không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt thật sự không động tâm trước sản nghiệp to lớn của Kim gia. Lão đứng dậy, thi lễ với Sở Mặc nói:
- Kim gia nguyện tôn Lục công tử làm thành chủ của Cẩm Tú thành. Chỉ sau mấy ngày, một tòa phủ thành chủ đột ngột mọc lên ở giữa Cẩm Tú thành.
Sở Mặc trực tiếp thành người đầu tiên đảm nhiệm chức thành chủ ở đây.
Trong phủ thành chủ có một tòa tháp chín tầng, Sở Mặc để hỏa long chén trong đó. Hỏa long có thể hỗ trợ che chở an nguy cho toàn bộ Cẩm Tú thành.
Có hỏa long trấn giữ, Sở Mặc rất yên tâm. Dù phân thân của Huyết ma lão tổ ở Linh giới có đích thân đến đây thì cũng phải chịu thất bại trởvề.
Sở Mặc còn đưa cho Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung một ít đan dược, để bọn họ dưỡng thương, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao năm đó, đồng thời trở thành trụ cột cường đại cho Cẩm Tú thành.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Sở Mặc xuất phát đi tìm đám người Diệu Nhất Nương.
Mặc dù Sở Mặc tin với năng lực của các nàng vẫn có thể sinh tồn được ở Linh giới. Nhưng sống được không đồng nghĩa với sống tốt. Dù trên người các nàng có tài nguyên tu luyện, có tài liệu Trúc Cơ, lại chặt đứt nhân quả liên quan đến mình, nhưng vẫn không an toàn.