- Hai người các ngươi cũng cút lại đây cho ta.Nói xong, chắp tay sau lưng, thản nhiên đi ra ngoài. Khiến vô số ánh mắt trong đại sảnh chấn kinh. Mọi người đều bị dọa, cảm thấy trong đời mình hôm nay là ngày đặc sắc nhất, kinh tâm động phách nhất.
Các quan viên nhất phẩm ở trong triều hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy Hoàng thượng tin một người ngoài như thế. Nếu không phải diện mạo hai người quá khác nhau, bọn họ thậm chí hoài nghi Sở Mặc là con riêng của Hoàng đế rồi. Giờ khắc này, không phải chỉ một hai người có suy nghĩ như thế.
- Ngươi nói đi, sự việc là như thế nào?
Hoàng thượng dẫn Sở Mặc, Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông vào một tòa cung điện lịch sự tao nhã lại yên tĩnh. Vừa vào tới cửa liền thản nhiên hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Lúc chạng vạng có một người đeo thẻ bài thị vệ cung đình, điều khiển xe ngựa đến phủ đón thảo dân. Thảo dân tưởng Hoàng thượng, hoặc là Phương Nguyên soái hay Hứa Thủ Phụ phái người tới đón mình, nên không có hoài nghi, tiến lên xe ngựa.- Đúng là chúng ta có phái xe đi đón ngươi, nhưng có thể là do đến trễ.
Hoàng thượng nhướng mày, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Chiếc xe kia không có cửa sổ. Thảo dân cũng không hoài nghi vì đại đa số xe ngựa của cung đình đều không có cửa sổ.
Phương Minh Thông đứng ở một bên nói:
- Để phòng ngừa bị đánh lén.
Sở Mặc gật gật đầu.- Kết quả, chưa đi được bao xa, thảo dân cảm thấy không đúng. Bởi vì hướng xe ngựa rẽ, không phải là hướng đi về hoàng cung.
- Ngươi ngồi trong mà có thể phân biệt phương hướng à?
Hứa Trung Lương kinh ngạc hỏi. Trên mặt Hoàng thượng cũng có chút kinh ngạc. Chỉ có Phương Minh Thông nói:
- Chuyện này có đáng gì. Một người quân nhân, ngay cả tố chất này cũng không có, thì quá vô dụng.
- Hắn vẫn chỉ là một đứa bé!
Ở một bên, Hứa Trung Lương than nhẹ.- Lập tức sẽ là quân nhân thôi.
Phương Minh Thông nói.
- Hai người các ngươi đừng lạc đề.
Hoàng thượng có chút giận.
Sở Mặc nói tiếp:
- Trong lòng thảo dân có hoài nghi, liền hỏi thị vệ đánh xe mấy câu. Kết quả, y trả lời câu nọ đá câu kia. Nên thảo dân thấy sự việc không ổn. Vì thế, thảo dân dùng quyền, muốn đập thùng xe ngựa thoát ra.- Lực của long tượng quyền vô cùng mạnh, đừng nói một chiếc xe ngựa bình thường, đến cửa chính của phủ thân vương đều không chịu nổi quyền này của ngươi.
Phương Minh Thông cười ha hả nói.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Phương Minh Thông, hỏi tiếp:
- Sự việc phía sau như thế nào?
- Một quyền đó không đập thủng được thùng xe ạ.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Sao có thể như thế được?Ngay đến Hứa Trung Lương cũng không tin. Mặc dù là văn thần, nhưng đối với cảnh giới của người luyện võ, Hứa Trung Lương không đến nỗi dốt đặc cán mai.
Phương Minh Thông trực tiếp hơn, nói:
- Chẳng lẽ cái cửa xe kia, còn rắn chắn hơn cửa chính của phủ thân vương?
Hoàng thượng cả giận.
- Ngươi có thể không nói đến việc của phủ thân vương được không?Phương Minh Thông cười ha hả vài tiếng, sau đó ngậm miệng lại. Phương Minh Thông thật sự muốn nhắc nhở Hoàng thượng, vì hành vi dung túng đệ đệ của ngài khiến lão hơi khó chịu.
Sở Mặc nói:
- Cỗ xe ngựa kia được luyện từ thép cực phẩm qua trăm lần luyện với thép thiên thạch, do các luyện khí đại sư trong công bộ và môn phái hợp tác luyện chế. Nếu không phải vì đối phó thảo dân, có khi nó sẽ được dùng làm lễ vật tân niên dâng lên bệ hạ đấy ạ.
Sự thật cũng đúng như thế. Xe ngựa kiên cố như vậy dâng choHoàng thượng cũng không có gì kỳ quái. Nhưng vấn đề ở chỗ, Sở Mặc vừa bị xe ngựa này nhốt, thiếu chút nữa không ra được. Giờ lại nói chuyện này cho Hoàng thượng, ngài có thể nghĩ nó tốt mới là lạ. Bởi vậy sau khi nghe Sở Mặc nói thế, sắc mặt Hoàng thượng đen lại.
Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương lặng lẽ liếc nhau, trong lòng đều tự nhủ: thằng nhóc này…cũng rất biết cách nói chuyện, lời nói gọn gàng linh hoạt, cũng rất độc nữa.
- Vậy ngươi ra bằng cách nào?
Hoàng thượng hỏi.Đối với vấn đề này, Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương cũng rất tò mò.
Sở Mặc có chút ngại ngùng cười:
- Sư phụ thảo dân…có cho thảo dân một thần khí. Thảo dân dùng nó phá thùng xe, sau đó trốn thoát.
- Sư phụ…thần khí!
Trong con ngươi Hoàng thượng lộ ra sự ngưng trọng.
Thì ra là thế. Nửa năm trước, thiếu niên này còn bị hoàng đệ đuổi giết, chật vật chạy khỏi Viêm Hoàng Thành. Chỉ sau nửa năm, đã hoa lệxoay người. Nếu nói sau lưng không có cường nhân nào hỗ trợ, thì khó mà tin được.
- Sau đó, thảo dân tra khảo phu xe kia, tìm ra người sai khiến.
Trên mặt Sở Mặc lộ ra sự phẫn nộ.
- Tên phu xe khai ra Công bộ Thị lang Triệu Nghị. Lúc đó thảo dân còn chưa tin, vì thảo dân cùng Triệu Nghị không oán không cừu. Là một Công bộ Thị lang, y không việc gì phải tìm thảo dân gây phiền toái.
Hoàng thượng nói xen vào:
- Không phải Triệu Nghị nói, y và ông nội ngươi có ân oán sao?Sở Mặc đột nhiên ngẩng đầu, đôi con ngươi hắc bạch phân minh chăm chú nhìn Hoàng thượng.
Đường đường là bậc đế vương Đại Hạ, Hoàng thượng lại bị ánh mắt của Sở Mặc làm cho chột dạ, không tự chủ muốn trốn tránh.
- Hoàng thượng…cũng tin lời của Triệu Nghị?
Thanh âm Sở Mặc có chút lạnh lùng, cũng có chút mơ hồ, lại như một trận gió giữa trời đông giá rét. Hoàng thượng nao nao, híp mắt nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói tiếp:
- Hoàng thượng cũng cho rằng, một lão tướng quân tâm sáng như gương, cả đời trung tâm với Đại Hạ, với Hoàng thượng…là người có thể làm ra chuyện như vậy?
Hứa Trung Lương ở một bên xem xét thấy sự tình có hướng nguy hiểm, trong lòng có chút oán trách, Hoàng thượng thật sự không nên nói những lời này, ngay lập tức nói:
- Sở Mặc, Hoàng thượng không có ý đó.
Phương Minh Thông cũng nói:
- Hoàng thượng chỉ thuận miệng vậy thôi, không phải thật lòng nghĩ như thế.Rốt cuộc Hoàng thượng cũng có phản ứng. Người đang đối mặt không còn là con cháu tướng quân bình thường của nửa năm trước, mà là một thiếu niên anh hùng đã nhấc lên cơn sóng to gió lớn động trời trên thảo nguyên, là người có một cường nhân kinh khủng ở phía sau.
Lời ngài vừa nói, nếu là Sở Mặc của nửa năm trước kia thì chẳng sao hết. Khi đó, Hoàng thượng chỉ như đang nói với một đứa bé mấy câu chuyện thường, như thế là đề cao hắn rồi, hắn còn dám nói gì? Nhưng với con người của Sở Mặc hiện tại, thì đúng là có chút lỗ mãng.
Đường đường là quân vương của một nước, không có khả năng ngài cúi đầu nhận sai, cho nên, Hoàng thượng có chút xấu hổ cười nói:
- Ngươi nói tiếp chuyện của ngươi đi.