Tu sĩ vẻ mặt lo lắng nhìn quanh nói:
Ta, ta thật sự có thẻ vàng, ta là Thiên giới Âu Dương gia Thiếu chủ, thẻ vàng của ta bị trộm!
Xung quanh ồ lên, rất nhiều người nhìn người trẻ tuổi kia đầy thông cảm.
Âu Dương gia ở Thiên giới cũng coi như đại tộc khá có danh tiếng, Thiếu chủ có một tấm thẻ màu vàng cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lại bị đánh cắp... đúng là khôngbiết bên nói gì cho phải.
Cuộc phong ba này nhanh chóng tiêu tan. Bởi vì Thiên Đạo Viên nghiệm chứng thân phận Âu Dương gia Thiếu chủ đã cấp cho hắn thẻ khác. Về phần tấm thẻ bị ai trộm thì chẳng ai biết. Tiền lệ từng phát sinh nên chuyện này coi như là trò cười không lớn không nhỏ.
Đám người Lục Hồng Tuyết đi vào Thiên Đạo Viên, mục tiêu của bọn họ chính là lôi đài mới dựng.
Trên thực tế, gần như tất cả tu sĩ đều ở đó.
...... Một gian mật thất.
Chỉ có Hồng Nguyệt và Sở Mặc.
Lúc này Hồng Nguyệt lộ dáng vẻ, gương mặt thanh tú yêu thích nhìn Sở Mặc.
Có phải rất ngạc nhiên?
Hồng Nguyệt có chút nghịch ngợm cười nhìn Sở Mặc, sau đó lấy đan dược đưa cho Sở Mặc:
Dùng hết nó, sau một canh giờ sẽ hoàn toàn khôi phục lại.
Sở Mặc không nhận, đan dược có thể khiến một Đại La Kim Tiên khôi phục toàn bộ lực lượng trong hai canh giờ không phải bình thường, giá cả rất xa xỉ. Hắn nhìn Hồng Nguyệt nói:Đa tạ ý của tiền bối, vãn bối...
Gọi ta cô cô.
Hồng Nguyệt trừng mắt nhìn Sở Mặc.
Có thể cho ta một lý do không?
Sở Mặc tràn đầy kỳ vọng nhìn Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt quả nhiên không làm Sở Mặc thất vọng:
Nhìn ngươi ta biết ngay là ngươi rồi, ngươi thật giống cha mẹ mình.
Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt, thản nhiên nói:
Hình dáng này vốn không phải của ta. Hồng Nguyệt gắt:
Tiểu tử, ngươi tưởng ta không biết sao? Không phải là bách biến thuật sao? Ngươi có biết Bách biến thuật đến từ đâu không?
Sở Mặc kinh hãi, không thể ngờ Hồng Nguyệt cũng biết bách biến thuật, trực tiếp ngẩn người.
Bách biến thuật vốn là thần thông Sở gia!
Hồng Nguyệt như cười như không nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó không kìm nổi than nhẹ:
Thương hải tang điền, thế sự biến thiên,... Hiện giờ sớm đã cảnh còn người mất. Khẩn trương biến lại dáng vẻ ban đầu cho cô cô nhìn ngươi, cách bách biến thuật... Phá giải luôn đi, nhìn cứ thấy mông lung. Phá giải?
Sở Mặc kinh ngạc đến ngây người.
Phụ thân ngươi năm đó dạy ta, hì hì, ta là người duy nhất trên đời ngoài phụ thân ngươi có thể phá giải bách biến thuật! Ngươi có muốn học hay không?
Hồng Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc. Sau đó trực tiếp nhét đan dược vào miệng Sở Mặc:
Khẩn trương ăn hết, nghe lời! Ta là nghĩa muội phụ thân ngươi, ngươi không nên gọi ta là cô cô sao?
Đan dược bị nhét vào miệng, lực lượng hùng hồn trong nháy mắt bùng nổ trong cơ thể, nhưng lại cũng không bằng câu hỏi chấn động Hồng Nguyệt:
Cha ta ở đâu? Sở Mặc tóm tắt tất cả quá trình, trực tiếp hỏi chuyện hắn muốn biết nhất. Tên mẫu thân là kiêng kị không thể đề cập, nhưng phụ thân thì có thể biết chứ? Ít nhất... Sở Mặc muốn biết phụ thân của mình còn sống hay chết.
Hồng Nguyệt thôi cười, ánh mắt nhìn Sở Mặc có chút áy náy nói:
Vấn đề này... Ta không biết trả lời như thế nào.
Không biết trả lời thế nào? Là còn sống?
Thanh âm Sở Mặc có chút run rẩy, lớn tiếng hỏi:
Ông ấy ở đây sao?
Ngươi đừng kích động, mau khôi phục thể lực cho trận chiến sau.
Thần sắc của Hồng Nguyệt có phần ảm đạm, nhẹ giọng nói ra. Cô cô...
Sở Mặc lần đầu tiên gọi ra hai chữ xa lạ, cầu xin Hồng Nguyệt:
Xin người nói cho ta biết! Ông ấy còn sống không? Ông ấy ở đây sao?
Hồng Nguyệt trầm mặc một chút, gật đầu:
Ông ấy còn sống, nhưng ở đâu thì ta cũng không biết.
Lừa ta!
Sở Mặc nhìn thẳng vào mắt Hồng Nguyệt:
Lấy cảnh giới của ngài, sao có thể không biết ông ấy ở đây.
Cô cô không lừa ngươi. Hồng Nguyệt than nhẹ:
Lấy tính cách và năng lực phụ thân ngươi, nếu không muốn cho ai biết thì không ai có thể tìm được, trừ mẹ ngươi.
Lúc Hồng Nguyệt nhắc tới mẫu thân Sở Mặc, giọng điệu có chút khác thường, sau đó dừng một chút nhìn Sở Mặc nói:
Trước khôi phục thể lực đi, đánh xong trận này chúng ta sẽ tâm sự.
Sở Mặc hít sâu một hơi, đôi mắt ửng đỏ, thản nhiên nói:
Khôi phục thể lực? Không cần. Nếu hắn chỉ phong đến Đại La Kim Tiên, ngay cả là Đại La Kim Tiên đỉnh cao, chỉ dùng hai tay, ta có thể đánh nổ hắn!
Hồng Nguyệt nhìn Sở Mặc:Chớ xem thường thiên giới thiên kiêu, bọn họ không yếu như ngươi nghĩ đâu.
Sở Mặc nói:
Cùng cảnh giới, ta là vô địch!
“... “ Hồng Nguyệt bị Sở Mặc nói một câu không thể phản bác:
Vậy được rồi, cô cô dẫn ngươi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người trẻ tuổi, còn Đường tỷ của ngươi nữa.
Hồng Nguyệt thuận miệng nói.
Đường tỷ? Ta còn có thân nhân?
Đương nhiên, Sở thị nhất mạch có hậu nhân. Hồng Nguyệt thản nhiên nói:
Gia gia của ngươi năm đó có hai người con trai, phụ thân ngươi là lão Đại, ngươi còn có một thúc thúc.
Ah.
Sở Mặc bình tĩnh đáp lại một tiếng, cũng không nói gì khác.
Hồng Nguyệt nhìn Sở Mặc, hạ giọng nói:
Đừng trách bọn họ biết sự hiện hữu của ngươi mà không tìm ngươi, bọn họ cũng có chỗ bất đắc dĩ. Năm đó... có người để lại thần thức ấn trên người họ, một khi bọn họ tiếp xúc với ngươi, như vậy... sự hiện hữu của ngươi sẽ bị bại lộ. Nếu có người vượt qua ngân hà tới giết ngươi, chúng ta... Chưa chắc có thể đỡ nổi. Hồng Nguyệt nói xong, ngưng mắt nhìn Sở Mặc:
Ngươi phải biết rằng, nơi này là Thiên giới! Không phải Tiên giới, cũng không có Phật môn Niết bàn thay ngươi chắn tai.
“... “ Sở Mặc không nói gì nhìn Hồng Nguyệt, thật lâu sau mới chua xót nói:
Hoá ra ai cũng biết chuyện, chỉ có một mình ta ngây ngốc chẳng hay biết gì.
Hồng Nguyệt thở dài:
Cô cô không nói đây là chuyện tốt... Nhưng trên thực tế, đích thật là như vậy. Kỳ thật cô cô cũng không nên nhận ngươi vào lúc này, nhưng thứ nhất... Thân phận của ngươi đã không còn là bí mật gì. Ngươi nắm giữ chí tôn thuật sớm chỉ có vài siêu cấp đại tộc Thiên giới biết. Khắp thiên hạ, có thể nắm giữ nhiều chí tôn thuật như vậy chỉ có ngươi! Thứ hai, cô cô không nhịn được!
Nói đến đây, mắt Hồng Nguyệt đỏ ửng, có hơi nước ngưng tụ, hạ giọng nói:
Cô cô rất nhớ ngươi.
Sở Mặc có chút phức tạp nhìn Hồng Nguyệt, hắn có thể cảm nhận được tình cảm tha thiết của Hồng Nguyệt không chút dối trá. Nhưng trong lòng hắn đầy mờ mịt.