Bằng không cho dù hắn có muốn nợ Phật môn ân tình, thì chỉ sợcũng không có cơ hội này.
Về phía Phật môn, cho tới nay Sở Mặc cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết Phật môn là một tông môn đã tồn tại từ thời thượng cổ. Lúc đó thế giới này còn chưa có phân biệt thành tứ giới Thiên giới, Tiên giới, Linh giới và Nhân giới. Lúc đó vẫn chỉ là một đại thế giới và Phật môn cũng đã tồn tại từ khi đó!
Một tông môn siêu cấp từ xưa bình thường vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, có rất ít đệ tử đi lại trên thế gian.
Nhưng có một điều, cho dù là đại tộc của Thiên giới thì cũng sẽ córất ít người chủ động mà đi trêu chọc Phật môn. Nghe nói thánh địa Phật môn vô cùng khủng bố, cho dù có là Đế Chủ đến đây thì cũng đều phải nuốt hận!
Dưới tình huống như vậy, Sở Mặc lại càng không dám có hành động lỗ mãng.
Tuy rằng lá gan của hắn lớn, có thể nói là to gan lớn mật nhưng cũng không phải dám làm càn làm rỡ ở tất cả các nơi. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến sự sinh tử tồn vong của rất nhiều thân nhân của hắn.
- Bất luận như thế nào thì ta cũng phải làm được chuyện này! Trong con ngươi của Sở Mặc lóe ra tia hào quang kiên định.
Chuyện thứ hai, chính là tìm kiếm được bọn người sư phụ, Tiểu Vũ cùng với Đại Công Kê.
Nhưng cho dù có thể tìm được bọn họ thì Sở Mặc cũng không muốn quá thân cận với bọn họ. Bởi vì hiện tại người muốn nhằm vào bạn bè người thân của hắn quả thật có rất nhiều. Tình trạng này, chỉ sợ sẽ kéo dài cho đến ngày hắn bước vào cảnh giới Đế Chủ. Theo suy đoán của hắn, cho dù hắn có thành công trở thành Đế Chủ chỉ sợ cũng sẽ không có được cuộc sống yên ổn. Bởi vì cùng với tu vi của hắn không ngừng tăng lên thì bí mật trên người của hắn, cũng sẽ càng ngày càng hấp dẫn sự chú ý những người thuộc cảnh giới cao.
Những thứ này, là vật có thể giúp Sở Mặc tăng tu vi càng nhanh nhưng đồng thời…. cũng là gánh nặng lớn nhất của hắn!
Sở Mặc ngày càng có cảm giác trên người của hắn có thể có được nhiều thần khí như vậy, thì khẳng định có liên quan rất nhiều đến thân thế của hắn. Nhưng cho đến tận hôm nay, những manh mối mà hắn có được tổng cộng chỉ có hai cái. Một ở Huyễn Thần Giới nhưng mà Giới Linh lại không chịu nói cho hắn biết. Một cái khác chính là ở Quy Khư, bộ xương khô to lớn này cũng không đồng ý nói cho hắn biết!
Trên người có được nhiều vật nghịch thiên như vậy, làm cho Sở Mặc có cảm giác gian dối mà vui vẻ, đồng thời cũng làm cho hắn có áp lực mà người thường không thể nào tưởng tượng được!
Quả thật quá gây thù hận rồi!
Nếu trên người của hắn không có nhiều thứ như vậy, nếu hắn chỉ là một gã tu sĩ bình thường thì sẽ có ai chú ý đến hắn đây? Tất cả dường như chính là bắt đầu từ lúc mà hắn bước vào Huyễn Thần Giới, hơn nữa từ giây phút đó hắn liền không làm chủ được.
Đối với Giới Linh, trong lòng của Sở Mặc vô cùng cảm kích, nhưng cũng có thời điểm trong lòng Sở Mặc cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Đây rõ ràng cũng nói lên một điều: Nếu ngươi muốn hào quang tỏa ra bốn phía, thì nhất định phải tận lực làm cho mình càng tỏa sáng hơn, chiếu sáng lên tất cả những gì âm u. Vì tất cả những người âm u đều là địch nhân của ngươi!
Sở Mặc khẽ thở dài một tiếng, từ đường lớn mà triển khai bản lĩnhSúc Địa Thành Thốn, thân hình giống như tia chớp trong giây lát liền đi thật xa.
Dưới trời chiều thân ảnh của hắn cô đơn và mạnh mẽ kiên cường.
Tuy rằng Nguyên Anh chưa hóa thần nhưng mà Sở Mặc đã có thể cảm nhận được sự khác biệt của mình.
Tiến vào đến Luyện Thần Kỳ thể hiện rõ nhất chính là tu luyện công pháp. Bắt đầu từ thuật pháp… có một ít chuyển thành thần thông.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, nhất là đối với những tu sĩ củaLinh giới. Công pháp mà bọn họ tu luyện chỉ có thể thi triển ra thuật pháp, mà không phải là thần thông. Cho nên, khi bước vào Luyện Thần Kỳ sau đó phi thăng lên Tiên giới, bọn họ nhất định phải thông qua sự cố gắng của mình hoặc là bái nhập vào môn phái, hoặc là gia nhập vào một thế lực nào đó. Hoặc là mạnh mẽ đoạt được… Tóm lại là cần phải lấy được công pháp thần thông, thì mới có thể làm cho năng lực của mình tăng thêm một bước.
Nhưng mà Sở Mặc cũng không cần phải phiền não vấn đề này. Tất cả những công pháp mà hắn tu luyện, tất cả đều thẳng một đường, cho tới khi đạt được cảnh giới chí tôn cũng đều không cần phải thay đổi gì nữa. Từ điểm này, thật ra thì khởi điểm của hắn so với vô số tu sĩ đã cao hơn rất nhiều.
Cho đến hiện tại còn có rất nhiều người cho rằng xuất thân của Sở Mặc là ở Nhân giới. Chỉ có điều vận khí của hắn quá tốt nên đã thức tỉnh được huyết mạch cao nhất, mới có thể có được sự chú ý của Giới Linh ở Huyễn Thần Giới cho nên mới bắt đầu phát triển.
Nhưng có rất ít người biết, cho dù không có Huyễn Thần Giới, cho dù không có Giới Linh thì những gì có ở trên người của Sở Mặc… cũng đủ để làm cho bất kỳ một đại lão nào ở Thiên giới phải điên cuồng. Thuật pháp chuyển đổi là bản lĩnh cao cường, hấp thu tinh khí của thiên địa cũng không phải là linh khí nữa mà là tiên khí so với linh khí còn nồng đậm hơn rất nhiều.
Đồng thời, khi thi triển thần thông thì tiêu hao cũng thật lớn. Lúc ở Linh Giới Sở Mặc thi triển pháp thuật chí tôn này, uy lực có hạn tiêu hao cũng có hạn. Nhưng mà lúc ở Tiên giới cũng thi triển pháp thuật chí tôn như vậy nhưng uy lực lại tăng gấp đôi, tiêu hao… cũng là tăng lên gấp đôi!
Hắn vừa đi vừa để ý quan sát một vài tình huống ở bên cạnh. Con đường này rất yên tĩnh hơn nữa vô cùng dài. Sở Mặc cũng không biết con đường này rốt cuộc là đi về nơi nào.
Vì kế hoạch hôm nay là khẩn trương tìm được thành trấn của con người, như vậy mới có thể tìm hiểu được phương hướng của Phật môn.
Sàn sạt… sàn sạt.
Trong tai của Sở Mặc bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhẹ nhàng.
Tiếng động này giống như âm thanh loài rắn đang bò tạo ra. Ngườibình thường căn bản là không thể nào nghe được, cho dù là Sở Mặc thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nghe được một chút.
Trong lòng của hắn lập tức cảnh giác.
Ở đây cũng không phải là Linh giới, nơi này là Tiên giới. Một thế giới cao xa hơn so với Linh giới.
Trong thế giới này những sinh linh không phải là con người so với sinh linh ở linh giới đều hùng mạnh hơn rất nhiều. Nhất là ở Tiên giới tồn tại rất nhiều sinh linh không phải con người của Huyễn Thần Giới tiến vào.