- Ý ngươi đến đây, đã quá rõ ràng. Chức vị Thái Tử, ta không đi ảnh hưởng gì hết, ta cũng không có sức ảnh hưởng đó.
- Sở công tử khiêm tốn, người có.
Hùng cười khổ. Không có vị thiếu niên trẻ tuổi nào, có thể giống như yêu nghiệt trước mắt này. Tuổi còn trẻ như vậy, không những nhận được ưu ái đảm nhận Thủ Phụ đương triều nội các. Ngay cả Binh Mã Đại Nguyên Soái, cũng muốn thu nhận hắn dưới trướng.
Chớ đừng nói chi là Hoàng thượng bên kia, đối với Sở Mặc vẫn luôn có thái độ trọng dụng!
Tuy nói ở giữa cũng có khó khăn chuyện ban hôn Diệu Nhất Nương này, nhưng thái độ đối với Sở Mặc vẫn chưa từng có thay đổi.
Một người như vậy, nếu như muốn ảnh hưởng triều chính Đại Hạ, chưa chắc không khả năng.
Sở Mặc nhìn Hạ Hùng:
- Cho dù có, ta cũng không làm. Ta nói rồi, đây nội bộ Hoàng gia các ngươi. Ta sẽ không phá hư chuyện của người, Nhưng Điện hạ, hy vọng người cũng có thể giữ1lời hứa, sau này đừng đến chọc ta nữa!
Hạ Hùng hôm nay tới đây, kỳ thật muốn là muốn câu nói này của Sở Mặc. Hắn cũng không khờ dại cho rằng hắn đích thân qua đây, dâng lên một tấm ngân phiếu số tiền kinh người, đối phương sẽ biến thù thành bạn. Nếu thật sự như vậy, hắn ngược lại sẽ càng thêm thiếu tự tin.
Chỉ cần Sở Mặc không can thiệp chuyện này, như vậy, Hạ Hùng đã có thể nắm chắc, có thể giành được ngôi vị Thái Tử.
Nhiều năm như vậy, Hoàng tự thông minh trác tuyệt này cuối cùng cũng không kìm được, từ sau bức màn, đi ra phía trước sân khấu.
Sau khi Hùng cáo từ rời đi, Sở Mặc một mình vào trong phòng, trầm tư thật lâu.
Cuối cùng, trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm nói:
- Các ngươi giằng co gì đó, ta không có hứng thú. Chuyện bây giờ ta làm, chỉ có ba việc! Việc đầu tiên, giúp sư phụ thu thập lượng lớn dược liệu, tranh thủ giúp sư phụ sớm ngày trở về, cứu sư nương từ4trong bể khổ đi ra. Thứ hai, không ngừng nâng cao năng lực bản thân, nâng cao thực lực bản thân lên Thiên Cảnh trước, sau đó phá vỡ hư không, tiến vào Linh giới. Tiểu Vũ, cô phải chờ đợi ta. Thứ ba, trong quá trình này, tranh giành để ông nội mình thăng lên thêm mấy cấp, để khi mà có một ngày ta đi, ông ấy cũng có thể an hưởng lúc tuổi già.
Cho nên, thế gian loạn lạc này, cho dù có nhiều chuyện hơn nữa, Sở Mặc cũng không để ý tới. Sở Mặc chỉ cần không ngừng cố gắng, thực hiện từng mục tiêu của mình, cũng đủ rồi.
Tuyển chỉ của Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện, sớm đã chọn xong rồi, đó là ở trung tâm Viên Hoàng Thành, ở phía Tây Hoàng thành. Chiếm mấy ngàn mẫu đất, vốn ở đây là một lâm viên cực kì lớn của Hoàng gia, cách Hoàng thành, chỉ có một bức tường!
Hoàng thượng vì tuyển chỉ, cũng coi như là hao tổn tâm huyết rồi. Vốn có chút luyến tiếc mảnh vườn này, nhưng cuối cùng vẫn là lấy ra để2là Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện, và xây dựng rầm rộ ở nơi này.
Lực đẩy cả nước, thúc đẩy một chuyện, tốc độ đó, vô cùng kinh người.
Cho nên, không cần đến một tháng, Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện đã hoàn toàn xây xong!
Trong khoảng thời gian này, Sở Mặc ngoại trừ mỗi mười ngày tắm máu Nguyên thú ra, những lúc khác, gần như đều tại Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện. Đích thân chỉ đạo một số chuyện.
Diệu Nhất Nương tuy rằng đã đi rồi, nhưng ngôi học viện này, lại là toàn bộ hy vọng của Diệu Nhất Nương!
Sở Mặc không muốn để Diệu Nhất Nương thất vọng, ba chữ Phiêu Diêu Cung kia, bất kể như thế nào, cũng phải để cho hắn xuất hiện trên đời lần nữa… còn phải rất vang dội!
Năng lực tình báo tự mình nắm bắt quản lý của tổ chức Sở Yên bắt đầu phát huy tác dụng.
Căn cứ mật báo, trong thời gian gần đây nhất, trong Viêm Hoàng Thành xuất hiện rất nhiều người không rõ thân phận. Từ cách ăn mặc và khẩu âm cùng với các dữ liệu1khác mà tình báo viên thu thập được tổng hợp phán đoán, những người này, có thể là đến từ Chu Tước đại lục.
Sở Mặc đối với tin tức này, ít nhiều cũng có chút đau đầu.
Hắn đại khái có thể đoán ra thân phận của đám người kia, cũng biết mục đích của bọn họ. Diệu Nhất Nương tuy rằng đã đi rồi, nhưng đám người kia đều là về vì truyền thừa. Chỉ cần Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện mở ra, tin tức kế thừa nơi này sẽ không thể nào che giấu.
Cho nên, muốn tống cổ toàn bộ đám người kia, thật đúng là không đơn giản.
- Sớm biết rằng Nhất Nương tỷ tỷ có thể vào Phi Tiên, thì không làm cái học viện chó chết này rồi.
Sở Mặc không kìm nổi lẩm bẩm, tuy nhiên nghĩ lại, một lần nữa phục hưng Phiêu Diêu Cung, cũng là tâm nguyện lớn nhất của Nhất Nương … cũng không có gì oán giận nữa rồi.
Sở Mặc dành chút thời gian đích thân đi phủ thân vương một chuyến, gặp vị Uất Trì tiên sinh. Sau đó vào Hoàng Cung, gặp vị2lão thái giám luôn theo Hoàng thượng.
Không ai biết Sở Mặc đã nói gì với họ, dù sao cuối cùng Uất Trì tiên sinh và vị lão thái giám kia đều trở thành phó viện trưởng của Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện sắp thành lập.
Lúc Sở Mặc tiến vào hoàng cung, vừa nói với vị lão thái giám kia xong, không ngờ hoàng thượng xuất hiện.
Hoàng thượng có chút tiều tụy, vẻ mặt ôn hòa nói với Sở Mặc:
- Trong cung có một người đặc biệt… muốn gặp ngươi.
Sở Mặc cảm thấy có chút kì quái, nhìn Hoàng thượng, rồi lại liếc nhìn vị lão thái giám kia.
Lão thái giám hạ giọng nói:
- Là vì để luyện đến Minh Tâm Cảnh Đại Năng của tâm kỳ, trước đây … lúc thái tử trọng thương, vị tiền bối này cũng bị chút tổn thương. Muốn mời Sở công tử giúp đỡ xem sao.
Minh Tâm Cảnh Đại Năng!
Ánh mắt của Sở Mặc hơi hơi nhíu lại, thầm nghĩ: Nếu có thể lôi kéo được thêm nhân vật quan trọng này vào Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện trấn giữ, có lẽ sẽ ổn định hơn?
Theo7sau, Sở Mặc gật gật đầu:
- Được, dẫn ta đi gặp vị tiền bối này đi.
Trên mặt Hoàng thượng, lộ ra vẻ vui mừng, đích thân dẫn Sở Mặc, đi vào con đượng bí mật.
Trên đường, Hoàng thượng như có vẻ thuận miệng hỏi:
- Sở Mặc, ngươi cảm thấy... ai thích hợp hơn trở thành Thái Tử?
Sở Mặc có chút không biết nói gì liếc mắt nhìn Hoàng thượng, bĩu môi nói:
- Thẩm Tinh Tuyết.
- Càn quấy!
Hoàng thượng cũng biết Sở Mặc qua loa, nhịn không nổi thở dài:
- Đại Hạ từ khi Khai Quốc đến đời của trẫm, đã gần ngàn năm. Môn phái quá hùng mạnh, về điểm này, trẫm biết, liệt tổ liệt tông của trẫm, cũng sớm đã biết. Cho nên từ trước tới nay, quan hệ với môn phái đều giữ một mối liên hệ mật thiết, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.