Gã muốn rời khỏi nơi này, nhưng cưỡng ép rời đi, chỉ sợ chỉ làm cho đạo cơ của gã tổn hại càng trầm trọng hơn, cho nên, gã vẫn là đem hy vọng đặt lên người trước sau không nhiều lời như Sở Mặc.
- Phi!
Lưu Vân Phong cười lạnh:
- Tình mẫu tử? Người vẫn còn mặt mũi sao? Ngươi là một thánh nhân, tiến vào sân thí luyện giết một chí tôn, cũng không biết xấu hổ cònnói đến tình mẫu tử, đây chính là phong cách làm việc của cổ tộc Tuyết gia nhà ngươi?
Mặt của Tuyết Xuân Thu đã xám đen lại, trong lòng rất hận Lưu Vân Phong.
Lúc này, Tử Đạo cũng hiểu được tương đối.
Bởi Vì Tử Đạo có thể cảm thấy rõ ràng Sở Mặc không muốn giết vị Chí Tôn này ở đây. Giết một vị Thánh nhân gây nên ảnh hưởng quá lớn, thật sự hiện tại chuyện này bọn họ mấy người trẻ tuổi không thể chống đỡ nổi. Có chứng cứ, không có chứng cứ, việc này kỳ thực có lúc có tác dụng, nhưng có lúc cũng không có tác dụng.
Tuyết gia nhất định có người biết Tuyết Xuân Thu vào sân Thí Luyện giết Sở Mặc, cho nên nếu Tuyết Xuân Thu ngã xuống ở đây, nội bộ Tuyết gia sẽ bị chấn động rất lớn, tất cả mọi người sẽ tức giận không kiềm được.
Đến lúc đó, sự việc nháo loạn lên, đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt nào. Cho nên lúc này, Tử Đạo biết, đã đến lúc mình xuất tràng rồi, y thản nhiên nhìn Tuyết Xuân Thu nói:
- Tuyết tiền bối, tại hạ Tử Đạo.
- Ừ, A ngươi là…Thiên Bảng đệ nhất Tử Đạo?
Vẻ kinh ngạc của Tuyết Xuân Thu tuyệt đối không phải là giả vờ, gã trừng hai con mắt lên nhìn thanh niên tuấn lãng trong bộ áo trắng bồng bềnh, trong lòng y một lần nữa lại hối hận khôn cùng.
Đáng chết! Sở Mặc không ngờ cùng một phe với Tử Đạo!
Điều này sao có thể?
Con mẹ nó thực sự gặp quỷ rồi!
- Đúng thế, ta hiện tại chính là Thiên Bảng đệ nhất, Tử Đạo.
Tử Đạo ôn hòa cười, nhìn Tuyết Xuân Thu nói:
- Tâm tư của tiền bối, vãn bối có thể hiểu, kỳ thực vãn bối cùng với lệnh lang Tuyết Vô Tình cũng coi là có quen biết, tuy quan hệ này cũng không phải là hòa hợp cho lắm, tuy nhiên, vãn bối cũng không muốn tiền bối ở trong này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuyết Xuân Thu nghe xong lời này, rõ ràng càng là thêm không có đất dung thân, trong lòng tự nhủ, đây là chuyện gì? Bị một vãn bối dùng ngữ khí như thế nói chuyện với mình, tấm mặt mo này hôm nay coi như hoàn toàn mất hết.
Nhưng y cuối cùng cũng biết tại sao Hồ gia thất bại, có cao thủ như Tử Đạo ở bên cạnh, thêm vào đó bối cảnh của Hồ gia và Tử gia, lần thua lỗ này, tiểu súc sinh Hồ gia, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Lúc này, Tử Đạo tiếp tục nói:
- Ngài xem, chuyện này hóa ra là một hiểu lầm, ngài cũng đừng trách những bằng hữu bên cạnh ta đối với ngài bất kính, ngài làm chuyệnnày thật sự là thiếu suy xét, rất là không thỏa đáng và mất thể diện.
Tuyết Xuân Thu phun một tiếng, ói ra một ngụm máu, khuôn mặt đã chuyển thành màu xám vàng, nhưng lời này quả thực lực sát thương còn lớn hơn câu lão khốn kiếp vương bát đản trước đó.
- Tiền bối, ngài đức cao vọng trọng, thân phận ngài chúng ta những vãn bối trẻ tuổi này không thể so bì được, cho nên xin tiền bối sau này đừng làm như thế nữa, về phần ảnh âm thạch này… Tử Đạo nói xong quay sang nhìn Sở Mặc và Lưu Vân Phong.
Hai người này cũng đều là người thông minh lập tức gật gật đầu. Tử Đạo lúc này mới tiếp tục nói:
- Chúng ta sẽ không dễ dàng đưa ra.
Tuyết Xuân Thu vẫn còn có cảm giác muốn phun ra máy, cái gì gọi là không dễ dàng đưa ra? Không phải là đang uy hiếp ta sao? Nhưng cái uy hiếp này y bắt buộc phải nhận lấy, không thì còn có thể làm thế nào? Tại khu cấm địa này muốn giết bọn họ, căn bản là điều không thể, đợi đến sau khi bọn họ rời khỏi Khô Diệp cấm địa, càng không thể. Bởi vì trời mới biết bọn họ đem ảnh âm thạch đặt ở trên người của ai, nhưng đỉnh cấp thiên kiêu này, người nào bên cạnh chẳng có một đám người đi theo? Nghĩ đến đây, nhược điểm bị người ta nắm trên tay, Tuyết Xuân Thu liền muốn kích động phát cuồng.
Thánh nhân, cái loại cảnh giới này, tu tâm, dưỡng tính, khống chế cảm xúc sớm đã đạt được đến bước người thường không thể tưởng tượng được, nhưng trong lúc này, Tuyết Xuân Thu lại không khác gì một phàm nhân.
- Vậy các ngươi muốn như thế nào?
Tuyết Xuân Thu trầm giọng hỏi.
- Chúng ta cũng không muốn như thế nào, chúng ta không muốn đốilập với tiền bối, đối lập với Tuyết gia, nhưng lá gan của bọn ta rất nhỏ, không dám yêu cầu tiền bối dùng bản mệnh nguyên thần một thân đạo hạnh thề, chỉ dám hy vọng tiền bối có thể cho một cái cam kết, chúng ta cũng tin rằng, với thân phận và địa vị của tiền bối, những lời đã nói ra nhất định là sẽ tuân thủ. Tử Đạo khẽ mỉm cười:
- Về phần 2 người con của tiền bối, bọn họ muốn tìm bọn ta báo thù cũng tốt, chiến đấu cũng được, chúng ta đều không ngại.
Tuyết Xuân Thu hít sâu một hơi sau đó nhìn kỹ Tử Đạo sau đó gật gật đầu:
- Được, ta đáp ứng các người, từ nay về sau, đối với bất kỳ việc gì của các người, ta Tuyết Xuân Thu và toàn bộ Tuyết gia sẽ không có bấtkỳ can thiệp nào, bao gồm 2 đứa khuyển tử của ta, sau khi trở về ta sẽ giáo huấn bọn nó, không cho phép chúng nó gây phiền toái cho các ngươi.
Sở Mặc lúc này thản nhien nói một câu:
- Đây cũng là tốt cho bọn chúng.
- …
Tuyết Xuân Thu cảm thấy trong ngực từng trận từng trận buồn phiền, nhưng chỉ có thể kiềm nén lửa giận gật đầu:
- Đúng, ngươi nói rất đúng.
- Được rồi, cứ như thế đi, hy vọng tiền bối nhớ lời mình nói, đối với những việc của chúng ta, bao gồm cả việc chúng ta ở Khô Diệp cấm địa này đều hy vọng tiền bối có thể tuân thủ lời hứa, đừng có nói ra bên ngoài.
Tử Đạo thản nhiên nói.
Tuyết Xuân Thu thầm nghĩ, các ngươi không nói, ta ăn no rỗi việc mới có thể đi nói!
Bây giờ, y vẫn chưa hiểu hàm ý trong lời nói của Tử Đạo, đợi đến sau khi y hiểu được, lại là một phen nổi trận lôi đình, cũng chỉ có thể nuốt lửa hận, căn bản không dám nói ra chân tướng to lớn kia. Tuyết Xuân Thu gật mạnh đầu:
- Cũng hy vọng các ngươi có thể tuân thủ lời hứa, không được để ảnh âm thạch và những việc phát sinh hôm nay truyền ra ngoài, nếu không cùng lắm thì cá chết lưới rách.