Hơn nữa, còn từ chối dứt khoát như thế. Không chừa chút đường lui!
Bởi vì Lưu Vân cũng đã thừa nhận công khai, người nàng yêu thích là Sở Mặc!
Những lời này mới là vết đau lớn nhất của Quách Văn Xương!
Vết thương thủng ngàn chỗ, cũng ngây ra ở đó, không nói lên lời.
Lúc này, một thanh niên hơi lớn tuổi hơn một chút khuyên:
- Đại tỷ, cứ cho là ngươi không thích Quách Văn Xương đi, nhưng cũng không cần tách ra thật chứ?
- Đúng vậy, đại tỷ, nói rõ rồi thì chỉ ngại ngùng nhất thời thôi, thời gian trôi qua liền tốt rồi.
Một người khác khuyên nhủ.
- Được rồi, các ngươi đừng khuyên ta nữa.
Lưu Vân hít sâu một hơi, nhìn khắp lượt mọi người, nghiêm túc nói:
- Chuyện này nên trách ta, đáng lẽ ta phải nói cho các ngươi từ lâu rồi mới đúng, nhưng ta không biết phải nói với các ngươi thế nào.
Tất cả mọi người nhìn Lưu Vân, Lưu Vân nói:
- Ta đã sớm là người phụ nữ của Sở Mặc rồi! Một câu như trời giáng sấm sét, khiến mọi người thất thanh.
Thân thể Quách Văn Xương lại run bắn lên, nhìn Lưu Vân không thể nào tin nổi:
- Ngươi nói láo! Không thể nào như vậy được!
Từ Yên cũng tỉnh lại từ trong cơn hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói:
- Sao có thể?
Phản ứng của những người khác cũng y hệt, nhìn Lưu Vân vô cùng khiếp sợ. Lưu Vân hạ giọng nói:
- Chính là như bảng tin nói năm ấy, ta bị Gia Cát Xương Bình đánh lén. Sau lại Gia Cát Xương Bình cũng vì vậy mà chết. Nhưng Sở Mặc, hắn… không biết chuyện này!
Dù gì thì vẫn là một cô gái, Lưu Vân nói tới đây không nhịn được đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn dũng cảm biểu đạt ý nghĩ của mình:
- Lúc đầu ta cũng chưa có cảm giác yêu thích này đối với Sở Mặc, khi ấy hắn còn quá yếu, mà phu quân trong giấc mộng của ta phải là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất! Đương nhiên, đây cũng không phải toàn bộ nguyên nhân, mà quan trọng nhất là khi ấy hắn đã có người mà hắn thích, ta không muốn cùng nhau chia xẻ một người đàn ông với côgái khác. Nhưng dần dần sau lại, ta không nén nổi mà đi chú ý đến hắn. Hắn bị thương, ta sẽ rơi lệ; hắn bị bắt nạt bị sỉ nhục, ta sẽ tức giận, hắn có thành tựu, ta sẽ vui vẻ! Lúc đó, rốt cuộc ta cũng hiểu được, bản thân thích hắn mất rồi!
Trong ánh mắt của Lưu Vân mang theo vài phần thẹn thùng pha lẫn kiên định:
- Ta là người phụ nữ đầu tiên của hắn, mà hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của ta, hắn thích người khác cũng được, có vô số hồng nhan tri kỉ bên cạnh cũng được, ta thích hắn, đây chính là tiếng lòng của ta!
Lưu Vân nói đến đây, nhìn Từ Yên có chút áy náy:
- Xin lỗi ngươi Yên nhi, vì đã giấu ngươi nhiều năm như vậy, nhưng ta thực sự không muốn đem chuyện riêng tư của mình ra nói, ta thích ai là việc của ta.
Môi Từ Yên khẽ nhúc nhích, ấp úng nói:
- Ta… ta cũng sai, ta không nên…
- Mọi chuyện đều qua rồi, không sao cả, giờ ta muốn đi tìm sư phụ của hắn.
Lưu Vân nhẹ giọng nói:
- Sở Mặc cũng không biết chuyện… giữa hắn và ta. Cho nên ta cần có người giúp ta một chút, sự phụ của hắn rất thích hợp. Nếu khôngchậm chân, chỉ sợ hắn sẽ bị người khác đoạt đi mất rồi.
Cô gái kia ngơ ngác một bên nói:
- Là Thủy Y Y ư?
Lưu Vân nhìn nàng một cái:
- Đúng vậy, cô gái xuất sắc như thế công khai tỏ tình với hắn, nếu ta còn không hành động, thì muộn mất thôi.
Sắc mặt Quách Văn Xương tái nhợt, cứng ngắc đứng ở một bên, dường như y muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng… lại chẳng nói gì cả. ^p^p- Nếu đã như vậy, thì chúng ta ủng hộ đại tỷ!
Người thanh niên kia nói:
- Theo đuổi người mình thích thì có gì sai cơ chứ? Ta đi với ngươi!
- Ta cũng đi!
Thiếu nữ nói.
Hai người khác cũng nói:
- Chúng ta cùng nhau đi, vừa hay xin lỗi vị tiền bối kia…
Sắc mặt của Quách Văn Xương lại càng thêm khó coi, tất cả nhữngngười này… đều quen biết đệ đệ của y! Đến lúc đó, bọn họ vừa chạm mặt… Quách Văn Xương thậm chí không dám nghĩ tiếp nữa.
Không được, quyết không để Lưu Vân đi gặp người kia được!
Y ho nhẹ một tiếng, khiến ánh mắt mọi người bị thu hút về phía mình, nói:
- Lưu Vân, tuy rằng trong lòng ta rất khó chịu, nhưng cuối cùng ta đã hiểu rõ tâm tư của ngươi rồi. Cảm ơn ngươi… đã thẳng thắn như vậy. Nhưng ngươi có thể chờ thêm vài ngày nữa mới đi tìm sư phụ của Sở Mặc được không?
- Vì sao?
Lưu Vân quá thông minh, vốn nàng đã cảm thấy biểu hiện của Quách Văn Xương không thích hợp. Nhưng chẳng ngờ lúc này mà y lại ngăn trở chính mình đi gặp Ma Quân, trong lòng Lưu Vân lại cảm thấy càng thêm kỳ quái, nàng nhìn thẳng vào cặp mắt của Quách Văn Xương.
Quách Văn Xương cũng không trốn tránh ánh mắt của nàng, thản nhiên đối mặt, nói:
- Ta nghĩ… ngươi đi chuyến này, từ nay về sau, chúng ta liền chẳng còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa.
Lời vừa nói ra, không khí liền trở nên có chút thương cảm. Từ nhỏ đến lớn, những người này gần như chưa từng tách ra, quan hệ với nhau vô cùng khăng khít.
Lưu Vân cũng không nhịn được nữa trở nên trầm lặng.
Quách Văn Xương nói tiếp:
- Lần này chúng ta tiến vào Thiên lộ, đều vì mục đích nhắm tới cảnh giới rất cao. Nhưng hiện tại nếu ngươi muốn đi, có thể ở lại với mọi người thêm vài ngày nữa được không? Không cần nhiều, ba ngày là được! Ba ngày này, chúng ta đừng ai tu luyện, cùng tâm sự vui vẻ, uống chút rượu, nhớ lại những hồi ức vui vẻ trước đây, được chứ? Nói xong, trong mắt Quách Văn Xương hiện lên chút khẩn cầu:
- Coi như là… coi như là để lại cho ta hồi ức tươi đẹp cuối cùng, được không?
Quách Văn Xương nói xong, vậy mà không kìm nổi rơi lệ.
Bên kia Từ Yên cúi đầu, khuôn mặt đã ràn rụa nước mắt.
Đôi mắt Lưu Vân cũng đỏ lên, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý!
Mọi người không kìm nổi hoan hô lên thành tiếng, sâu trong con ngươi của Quách Văn Xương thoáng qua chút lạnh lẽo âm u, nhưng trênmặt cũng là vẻ tươi cười cực điểm:
- Lưu Vân, cảm ơn ngươi!
Cảm ơn ngươi cho ta một cơ hội giết sư phụ của Sở Mặc!
Cảm ơn ngươi cho ta một cơ hội khiến Sở Mặc vô cùng chán ghét ngươi!
Quách Văn Xương ta… rất cảm ơn ngươi rồi!
Cảm ơn nhiều đến thế nào? Quả thực chính là vô cùng vô cùng cảm ơn đó!
Bởi vì Quách Văn Xương tin tưởng vững chắc rằng, chỉ cần đệ đệ của y ra tay, sư phụ Sở Mặc chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Mà nếu sư phụ hắn chết, Sở Mặc ắt phải nhận thấy điều gì. Nguyên nhân là so sánh ra, Quách Văn Xương hiểu rõ tính khí đệ đệ mình hơn ai hết, y thuộc loại sau khi giết người chắc chắn sẽ để lại danh tính.