- Mấy tên các ngươi, không cho phép nói xấu ta! Ta đó là trong lồng ngực có gò khe!
Người trong tửu quán lại lần nữa cười rộ lên. Sở Mặc cũng cười, bất quá, tim của hắn dần dần biến thành nhu hòa.
Kỳ thật Vu Hồng cũng không kém lắm.
Hai người tiến vào Vùng đất vĩnh hằng thật không phải là ngắm cảnh du lãm, bọn hắn là chuẩn bị đại khai sát giới!
Nguyên bản theo như bọn hắn nghĩ, những người bên trên Vùng đất vĩnh hằng này đều đã bị người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba thế lựctẩy não, tất cả bọn họ kính trọng người đứng đầu Vĩnh Hằng như thần.
Từ bên ngoài nhìn vào tựa hồ cũng chính là như thế. Chỉ có chân chính xâm nhập đến bên trong Vùng đất vĩnh hằng mới phát hiện, cũng không phải là có chuyện như vậy.
Tựa như người bên trong tòa thành nhỏ này, kỳ thật cũng không dám nói đến người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba đại thế lực, ở trong ngôn từ cũng không có loại kính sợ như trong tưởng tượng, càng không có loại thuyết pháp kính trọng như thần. Bọn họ cũng giống như chúng sinh trên thế gian, có hỉ nộ ái ố của chính mình, có các loại truy cầu của chính mình, cơ hồ đều trải qua cuộc sống của mình, thật cũng không phải là tất cả mọi người đều xem người đứng đầu Vĩnh Hằng và chủ ba thế lực là thần.
Cho nên...
- Cho nên?
Vu Hồng nhìn xem Sở Mặc.
- Ừm.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hai người liếc nhau một cái, đều hiểu tâm ý của nhau. Sau đó, lưu lại khối cực phẩm Thiên Tinh thạch tiếp theo, lặng yên từ nơi này rời đi.
- Chủ thượng, ngươi nói cái người chưởng quỹ kia có độ tin cậy cao bao nhiêu?
Sau khi rời đi tửu quán Vu Hồng hiển nhiên để ý tới lời nói của chưởng quỹ trong tửu quán, nhìn Sở Mặc hỏi. Sở Mặc gật gật đầu:
- Có độ tin cậy rất cao.
Vu Hồng có chút không dám tin tưởng nói:
- Chủ ba thế lực cũng không phải đồ ngốc, chuyện như vậy đều có thể lưu truyền tới. Chẳng lẽ trong suy nghĩ của bọn họ chúng ta ngốc như vậy sao? Sẽ không tự mình tìm hiểu rõ tình huống?
- Có thể... Bọn họ chính là ngốc như vậy.
Sở Mặc ung dung nói ra, sau đó cười cười:
- E rằng, bọn họ không nghĩ tới chúng ta thế mà lại nhanh như vậyliền tiến vào đến nơi này rồi.
- Cái chỗ kia ta không đi đâu!
Vu Hồng cười lạnh nói:
- Toàn bộ Vùng đất vĩnh hằng, rõ ràng là đại não Bàn Cổ. Cái này vốn là một khu vực thần kỳ nhất. Nếu như nói loại địa phương này tồn tại thứ chúng ta không thể hiểu được, hoặc là khu vực tương đối nguy hiểm, ta là tin tưởng không nghi ngờ.
- Sao không đi? Sở Mặc nhìn Vu Hồng một chút, nói ra:
- Chúng ta đi đến lối vào cái chỗ kia chờ.
Ánh mắt Vu Hồng lập tức sáng lên, sau đó hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Bốc Hư Dược trong hư không thu tập đủ loại tin tức, y có chút buồn bực, hai người kia, tựa như là hoàn toàn biến mất trong thế giới thân thể Cổ Thần, thế mà tin tức hoàn toàn không có!
Mặc cho y thôi diễn như thế nào cũng đều không tìm ra được nửa điểm vết tích.
Y thậm chí vận dụng rất nhiều ám kỳ, phát động toàn bộ lực lượng đến tìm kiếm tung tích của hai người này. Nhưng cuối cùng, lại như cũ là không thu hoạch được gì. Thẳng đến khi y đem chân dung hai ngườinày, truyền lại đến Vùng đất Vĩnh Hằng, truyền lại đến bên trong vương triều Bốc thị của chính mình.
Từ một tòa thành nhỏ nơi biên thuỳ đó, truyền đến một tin tức: Hai người kia, sớm đã tiến vào Vùng đất Vĩnh Hằng.
Tin tức này, làm cho Bốc Hư Dược kém chút trực tiếp sụp đổ!
Làm sao có thể? Hai người kia, hai cái cường giả tuyệt thế, không có việc gì tại sao muốn vào thành?
Lẽ nào bọn hắn còn coi mình như nhân loại bình thường sao? Không có việc gì cần uống chút rượu? Cần ở trọ?
Người tu hành đến loại tầng thứ như bọn hắn, ngoại trừ những cái tu sĩ vốn sinh hoạt trong cổ thành ra, căn bản không có người tuỳ tiện tiến vào trong cổ thành.
Muốn biết tin tức gì, chỉ cần thả ra thần thức, trong hư không tùy ýbắt một chút là đủ rồi. Muốn có được cái gì, cũng căn bản không cần thiết tiến vào thành thị có nhiều người quần cư.
Cho nên, mặc kệ là Bốc Hư Dược hay là cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng, bọn họ đều hoàn toàn không nghĩ đến, hai cái cường giả khủng bố giết người giống như thần kia, hai cái tu sĩ chí cao trong thế giới Cổ Thần, thế mà đi chọn một tòa cổ thành nơi biên thuỳ của Vùng đất Vĩnh Hằng này.
Bốc Hư Dược không biết là, kể từ sau khi biết thân phận hai ngườikia, chưởng quỹ toà tửu quán kia cùng đám người trong tửu quán ngày đó đều kém chút sợ tè ra quần. Sau đó, tất cả rất chủ động, trực tiếp xóa đi rất nhiều ký ức trong đầu của mình!
Bằng không, nếu là để người ta biết bọn họ đã từng nói nhiều chuyện liên quan tới người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba thế lực như vậy, nhất là chưởng quỹ của tửu quán, trong lúc vô tình để lộ ra một cái đại bí mật kinh thiên, cửu tộc của bọn họ chỉ sợ đều bị người tiêu diệt.
Nói nhiều tất nói hớ. Đạo lý kia, bọn họ rốt cục hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng hiện tại Bốc Hư Dược chỉ cảm thấy có chút phát điên, y không biết phải như thế nào mới có thể tìm tới hai người kia.
Dù y là chủ một thế lực, có tu vi chí cao vô thượng, có thể từ trong hư không tìm kiếm được tất cả manh mối cùng vết tích. Nhưng vấn đề là, Sở Mặc cùng Vu Hồng hai người kia cũng không phải hạng người hời hợt a! Nơi bọn hắn đi qua, khẳng định sẽ không lưu lại một tia manh mối!
Bây giờ tin tức y có được, cũng chỉ có Sở Mặc cùng Vu Hồng tiếnvào thị trấn nhỏ nơi biên giới, tìm một gian quán rượu nhỏ, tùy tiện ngồi trong chốc lát liền biến mất.
Trừ cái đó ra, thế mà một chút tin tức cũng không chiếm được!
Hai người kia phảng phất tựa như là từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở quán rượu nhỏ kia. Sau đó liền biến mất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bốc Hư Dược cau mày, sau đó bắt đầu dụng tâm tính toán. Mặc dù thôi diễn không ra thứ gì, nhưng lấy cảnh giới của y, muốn tính toán ra chân tướng kết quả là không có vấn đề.
Nửa ngày sau, sắc mặt Bốc Hư Dược bỗng nhiên có chút thay đổi.
Bởi vì căn cứ các loại khả năng theo y tính toán, khả năng hai người kia đi đến nơi thần bí chặn đường cung chủ Thiên Cung cùng điện chủ Vĩnh Hằng... Lại là lớn nhất! Nếu như nói hai người kia muốn tại Vùng đất Vĩnh Hằng đại khai sát giới, như vậy hiện tại sớm đã bắt đầu. Với thực lực của bọn hắn, căn bản cũng không cần che giấu cái gì, cũng không cần ẩn tàng cái gì, trực tiếp triển khai giết chóc là được.