Bọn họ cũng muốn làm chút chuyện cho Sở Mặc, vì Sở Mặc mà phân ưu.
Trong lồng ngực của bọn họ cũng có đại từ bi.
Tầm mắt của bọn họ cùng với suy tính thời cuộc cũng rất cao.
Cho nên, bọn họ không sợ hãi.
Sở lão cười nhạt nói:
- Không sao cả.
Ma Quân thở dài một tiếng:
- Thời gian ko chờ ta, nếu có thể bước lên một bước, ta rất muốn tự mình đánh chết kẻ địch.
Phiêu Linh nữ đế mặc dù không nói nhưng trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ không cam lòng.
Cảnh giới Thái thượng trong mắt những người trước mặt thật sự vẫn quá yếu, không đáng được chú ý! Trí não Sở Tuệ nói:
- Chúng ta sẽ luôn cùng nhau!
Một quả pháo này tràn đầy sức mạnh quy luật vô tận, mang theo tất cả tín niệm cùng sự không sợ hãi của mọi người.
Một quả pháo!
Như long trời lở đất.
Vậy mà lại đánh lên người của tên thanh niên đang bị đám Đại tổ bức ép. Phụt!
Chiến y phòng ngự khủng bố của tên thanh niên đó bị xé nát, thân thể kiên cố đến khó tưởng cũng do một quả này mà tan rã!
Bị đánh thành một cái hố to!
Trên thân thể của gã, máu thịt be bét.
Cắt đứt rất nhiều khớp xương.
Gã... rốt cục đã bị thương. Thương thế đó với gã đơn giản như chưa từng có.
Cảm thấy thẹn? Khó chịu? Mờ mịt? Không dám tin tưởng?
Vô số tâm tình trộn vào nhau, người trẻ tuổi vào lúc này rốt cục đã điên cuồng!
Gã dồn sức mạnh mênh mông to lớn lên búa Bàn Cổ, đảo ngang... nhất thời lại có hơn hai mươi tên tu sĩ Đại tổ phun máu tươi tung tóe, trên người mang theo vết thương kinh khủng, lảo đảo lui về phía sau. Đồng thời, trong mắt mang vẻ sợ hãi vô tận. Bọn họ thực sự bị người trẻ tuổi này làm phát sợ rồi.
Đây đâu còn là người? Đây rõ ràng là một vị thần cường hãn đến tột đỉnh!
Thế lực chủ của ba thế lực lớn... cũng không thể hơn thế được.
Trời ơi!
Chẳng lẽ những người bên ngoài thế giới thân thể cổ thần thực sự mạnh mẽ tới mức này rồi sao? Lẽ nào nhiều Đại Tổ như vậy cũng không có cách nào ngăn cản gã ta được?
Bây giờ tính cả Đại Tổ thương thế hơi nhẹ thì không đến hai mươi.
Nhưng trong mắt của những người này, cũng toàn bộ đều tràn đầy sợ hãi. Bọn họ thật sự không dám xuất thủ với người trẻ tuổi này.
- Tới đi?
Người trẻ tuổi bí ẩn toàn thân máu tươi giống như bị điên, sau đó hung hăng đập một búa, bổ về phía Đại tổ gần gã nhất. Giữa đôi bên cách ít nhất vài tỷ dặm... nhưng luồng hào quang đỏ lòm đó dường nhưchớp mắt đã tới.
Tên Đại tổ trong nháy mắt bị chém thành hai khúc, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát.
- Trời ạ...
Bên kia có Đại tổ như muốn điên lên, không nghĩ tới hiện tại vào thời điểm này người trẻ tuổi đó vẫn còn sức mạnh bậc ấy.
- Ngươi đi chém chiếc thuyền kia kìa!
Có Đại tổ điên cuồng rống lên. Dưới áp lực này hầu như mất cả lý trí, điên cuồng gào thét.
Thanh niên thần bí lúc này sắc mặt đã trắng bệch. Gã toàn thân tắm máu, sau đó cười lạnh, một đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, sáng rực bức người, từ tốn nói:
- Chiếc chiến thuyền kia? Ta đương nhiên sẽ không buông tha!
Đang nói chuyện gã quay người lại lạnh lùng nhìn chiến hạm, khóe miệng nở nụ cười tà mị:
- Giao khối tinh hạch kia ra, sau đó đầu hàng!
Đương khi nói, người trẻ tuổi lần nữa giơ búa Bàn Cổ lên. Đúng lúc này, một ánh sáng đỏ ngòm yêu dị từ nơi sâu trong vũ trụ bắn tới. Tốc độ, nếu so với búa Bàn Cổ chém ra ánh sáng đỏ ngòm thì càng nhanh hơn.
Sắc bén không ai bằng!
Rất mạnh không gì sánh được!
Tản ra một phong mang cái thế.
Chém thẳng về phía người trẻ tuổi. Xoạt!
Tất cả Đại tổ tựa như cảm thấy hoa cả mắt.
Sau đó cả một cánh tay người trẻ tuổi bị chém đứt dời.
Sở dĩ không bị chém thành hai khúc là bởi người trẻ tuổi đã động. Nhưng trên thực tế, không có ai thấy gã động!
Người thanh niên như điên muốn đi nhặt cánh tay kia về, nhưng một thân ảnh đã nhanh hơn. Tóm lấy cánh tay kia, chỉ có điều sau một khắc lại trả lại.
- Trả nhẫn cho ta!
Thanh niên giơ búa Bàn Cổ lên, vẻ như điên bổ về bên đó.
Trên mặt của Sở Mặc treo nụ cười lạnh lùng, hắn muốn dùng sức mạnh tinh thần để phá chiếc nhẫn đó nhưng không thể thành công. Chỉ có thể nói cảnh giới của người trẻ tuổi này quá cao!
Phá giải không được? Sẽ giết ngươi!
Thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi! Đây đối với Sở Mặc nhất định là một cơ hội tốt nhất!
Bỏ lỡ lần này, hắn thậm chí không biết tiếp theo sẽ là lúc nào. Thậm chí... có lần nữa hay không, hắn cũng không dám chắc chắn.
Bởi vì... loại thua thiệt này đối với tu sĩ cảnh giới đó cả đời ăn phải một lần là quá đủ!
Xoạt!
Lại một đao chém về phía người trẻ tuổi. Đúng lúc đó, búa của người trẻ tuổi cũng chém tới.
Keng!
Cây đao cùng cây búa cách thượng du hạ du dòng sông thời gian, trải qua năm tháng vô cùng, rốt cục lại lần nữa đụng vào nhau. Nhưng chúng... lại phải đối đầu.
Một tiếng nổ vang dội chấn cho đám Đại Tổ muốn xông tới trợ giúp phun máu tung tóe, sau đó điên cuồng rút lui.
Sở Mặc cũng phun ra một ngụm máu lớn, nhưng hắn vẫn như chẳngsao, bởi vì hắn nắm... là Thí Thiên.
Tiếng minh ngâm của Thí Thiên triệt tiêu sát khí trong búa Bàn Cổ.
- Đao săn Bàn Cổ, búa Bàn Cổ...
Một Đại tổ trong mắt đầy chấn động cùng kinh hãi, lẩm bẩm:
- Thế lực chủ... ngài mà còn không tới thì liền xong đời!
Tên thanh niên nhìn Sở Mặc:
- Trả nhẫn cho ta!
- Không trả! Sở Mặc rất dứt khoát.
Chẳng những không thể trả, Sở Mặc còn tiếp tục xuất thủ. Thí Thiên ở trong tay của hắn, phát ra những tiếng minh ngâm trong trẻo lạnh lùng, trong thanh âm đó chứa sát khí vô tận.
Thí Thiên rất sắc bén, tựa như cái tên của nó, Thí Thiên!
Hai chữ lớn máu me đầm đìa năm xưa vọt vào đầu Sở Mặc, một khắc đó cây đao này cũng đã có tính cách độc lập của nó.
Ở trong tay Sở Mặc, nó không còn là đao săn Bàn Cổ đại thần, mà là Thí Thiên của Sở Mặc. Keng!
Thí Thiên lại một lần nữa đụng độ với búa Bàn Cổ.
Hai bên đều tự lùi về phía sau rất nhiều bước.
Người trẻ tuổi tức giận đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng chấn động. Cánh tay gã đang tê dại thậm chí có cảm giác không cầm nổi búa Bàn Cổ trong tay. Đồng thời, gã cùng búa Bàn Cổ tâm ý tương thông, cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của búa Bàn Cổ.
Rõ ràng là cao hơn cả thần khí nhưng đối mặt với hung đao này lạicó cảm giác lực bất tòng tâm.