Sở Mặc cười đứng lên, đi tới trước mặt Sở Sở nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, sau đó nói:
- Tiểu muội của ta muốn làm nữ vương, anh trai như ta đây đương nhiên phải dốc lòng ủng hộ rồi. Sở Sở vươn hai cánh tay, ôm thắt lưng Sở Mặc, sau đó vui vẻ dùng khuôn mặt cọ cọ vào lòng hắn, một lúc lâu sau mới buông ra, lùi lại hai bước, dùng sức vung nắm đấm.
- Có muốn chém bỏ thần cách luôn lúc này không?
Sở Mặc nhìn Sở Sở:
- Thực ra dù có chém cũng không sao.
- Không được, bây giờ chưa chém được.
Vẻ mặt Sở Sở rất nghiêm túc:
- Bây giờ còn chưa tới lúc, không thể đánh rắn động cỏ. Thực ra ta biết, thần cách ở lâu trong đầu sẽ ảnh hưởng tới tu luyện. Nhưng khôngsao, thời gian rất lâu mới bị. Mà hiện tại, ta cũng không cần có cảnh giới quá cao.
- Vậy được rồi.
Thấy Sở Sở kiên quyết, Sở Mặc gật đầu:
- Chính ngươi phải cẩn thận, tấm lệnh bài phong thần kia có cần đưa cho ngươi hay không?
- Đừng, ca ca cứ nắm lệnh bài trong tay, đừng đưa cho ai!
Sở Sở nói:
- Đợi gặp hết bọn Côn Bằng… ca ca hãy đi trước, ta sẽ nói chuyện với Hồng Nhạn về việc này, nhất định y sẽ ủng hộ ta. Có y chống đỡ, mọi việc trong giai đoạn đầu liền có thể triển khai thuận lợi rồi. Còn như ca ca, sau khi trở về thì chỉ cần làm một chuyện, chính là chuyên tâm tìm kiếm hai vị chị dâu. Còn có, nếu ca ca thực sự gặp phải Linh Thông thượng nhân…
Nói đến đây, Sở Sở hơi ngừng lại một chút, sau đó tiếp:
- Đừng đánh nhau với y, ta tin tưởng, y bày ra một ván cờ lớn như vậy, hẳn không phải là để hại người khác.
- Được, ta đồng ý với ngươi. Hai chị dâu của ngươi vẫn còn ở trên tay y mà, ta cũng không thể đi trêu chọc y quá.
Sở Mặc cười nói. Sau đó, Lạc Hồng Nhạn vội vã trở về, nói cho Sở Mặc cùng Sở Sở biết mọi việc đã chuẩn bị xong, ở đây đợi vài hôm thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Sở Sở nhìn Lạc Hồng Nhạn nói:
- Được, mấy người này tới thì cũng không cần trả lại nữa.
- Hả?
Lạc Hồng Nhạn hơi ngẩn ra, nhưng lập tức ánh mắt lại lộ vẻ hưng phấn:
- Được được!
- …
Sở Mặc ở một bên thấy thật hết chỗ nói, hắn không tin Lạc Hồng Nhạn là kẻ ngu dốt có thể bị phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Người có nghiên cứu sâu sắc về luân hồi như vậy, sao lại là đồ ngốc được?
Nhưng màn trước mắt này thực sự khiến người ta câm nín. Đây chính là sức mạnh tình yêu ư? Sức mạnh duy nhất khiến sinh linh trong toàn vũ trụ, bất kể chủng tộc, bất kể tu vi trở nên điên cuồng?
Sở Sở cũng xạm mặt lại nhìn Lạc Hồng Nhạn, hơi tức giận:
- Ngươi không hỏi ta lấy họ làm gì?
- Mặc kệ đi.
Lạc Hồng Nhạn ngang ngược nói:
- Lấy mấy ngời của họ thì sao? Cho dù gạt lấy không trả thì thế nào?
- Nếu như ta muốn thành lập một thế lực hoàn toàn mới thì sao? Đến lúc ấy sẽ đối đầu với tất cả các cổ tộc lớn trong đó có cả Lạc Thủy Gia nữa?
Sở Sở cười híp mắt hỏi.
- Ồ, thật tốt quá, ta đã sớm muốn làm như vậy rồi! Nhưng mà luôn không có cơ hội, hơn nữa… hơn nữa…Lạc Hồng Nhạn có chút ngượng ngừng nói:
- Ta không có năng lực đó.
- …
Lúc này Sở Mặc cảm thấy triệt để hết chỗ nói rồi. Đến giờ hắn đã nhìn được, tên tiểu tử Lạc Hồng Nhạn này không phải ngu ngốc, mà là trong bản chất của y quá mức ngông cuồng, tràn đầy địch ý với bất cứ loại cường quyền nào, dù cường quyền này chính là nhà y. Hơn nữa Lạc Hồng Nhạn thực sự… quá thích Sở Sở rồi. Quả thực muốn cưng chiều nàng lên tận mây xanh. Sở Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng, loại thích này, là thích thật… không pha tạp bất cứ yếu tố nào. Chỉ sợ là sự nuông chiều này, cộng thêm tính tình Sở Sở, thì về sau tên đáng thương đó sẽ bị bắt nạt gắt gao.
Nhưng mà cũng có thể trong lòng người ta lại muốn hưởng thụ cảm giác này cũng nên.
Chí hướng của Sở Mặc là không thèm để ý tới những thứ như quyền lực địa vị, hay danh tiếng. Cũng không phải là hắn mơ cao xa điều gì, mà chỉ có thể nói là chí hướng của hắn không nằm ở đó.
Nhưng hắn cũng không ngại Sở Sở có loại dã tâm như thế, Sở Sở là tỷ tỷ cũng thế, muội muội cũng thế, hiển nhiên đều là người có linh hồn thân thiết nhất với hắn trên đời này. Vốn dĩ Sở Mặc còn đang suy nghĩ xem nếu như thành lập một thế lực, thì đẩy ai đứng ra lèo lái sẽ thích hợp hơn một chút. Giống như Phiêu Diêu Cung ở đại vực Viêm Hoàng lúc trước vậy. Hắn vốn chẳng muốn đứng ở vị trí bị ngàn con mắt dõi theo. Sở Mặc từng cân nhắc tới Tử Đạo, nhưng sau đó lại bỏ qua. Bởi vìTử Đạo là kẻ đang bị gia tộc Lạc Thủy truy nã.
Tin rằng dù phía gia tộc Lạc Thủy bên kia có độ lượng thế nào, chỉ sợ cũng không
nhịn được chuyện như vậy.
Sở Mặc cũng từng cân nhắc đến Cổ Băng Băng, nếu như bây giờ không có lựa chọn nào thích hợp hơn, thì Cổ Băng Băng cũng có thể. Nhưng là trải nghiệm của Cổ Băng Băng vẫn quá ít, hơn nữa, sẽ rất khó khăn nếu nàng muốn rời khỏi gia tộc cổ thần.
Hiện giờ có Sở Sở, đương nhiên không cần lo lắng tới việc cần chọn ai. Cho nên, với Sở Mặc mà nói thì đây chính là kết quả tốt nhất rồi. Chuyến đi tới gia tộc Lạc Thủy này có thể nói thêm một em gái như Sở Sở là thu hoạch tốt nhất của hắn.
Càng hay hơn chính là còn bắt cóc được một tên Lạc Hồng Nhạn không theo lẽ thường này. Người kia, nhìn từ góc độ nào cũng đều là một thiên kiêu tuyệt thế chân chính. Nhất là sự nghiên cứu với đạo luân hồi thì khẳng định có thể liệt vào hạng nhân vật trâu bò trong lối đi này.
Nhân tài như vậy nói thật thì đúng là loại có thể may mắn mới gặp được chứ không phải cầu xin mà có được. Nếu như không phải vì y thích Sở Sở, thích đến mức bất chấp tất cả, thì thực sự Sở Mặc không cóbao nhiêu lòng tin giữ được nhân tài như vậy ở bên cạnh mình.
Hiện giờ chỉ còn lại sáu vị bên này. Sở Mặc chuẩn bị để đến lúc đó Lạc Hồng Nhạn sẽ xem hồn phách của họ, sau đó nếu có cơ hội thì lại để cho Lạc Hồng Nhạn nhìn hồn phách của Lục đại thánh bên kia.
Đồng thời, cũng để cho mười hai người của cả hai bên đưa ra lựa chọn. Khi ấy, sẽ tìm ra một biện pháp phù hợp nhất, xử lý chuyện này.
Tốc độ của sáu người Côn, Bằng, Miêu, Hồ Ly, Ngưu, Tuyết Giao tới đây còn nhanh hơn một chút so với dự đoán của Sở Mặc. Từ đây cũng có thể thấy được địa vị của
Lạc Hồng Nhạn trong gia tộc LạcThủy. Mượn đám sinh linh với thân phận có chút nhạy cảm như vậy mà không gặp phải một chút cản trở nào.