Cổ Băng Băng cùng Toa Lan lao vào đánh nhau.
Dường như chỉ trong phút chốc, vùng đất này đã bị san phẳng.
Đây là một trận chiến chân chính, song phương không ai hạ thủ lưu tình. Toa Lan đạo tặc có thể tung hoành trên mảnh đất này trong những năm tháng vô tận cũng không phải chỉ biết ngồi không. Bên này Liên Minh Tinh Anh mặc dù kinh nghiệm chiến đấu hơi kém một chút, nhưng thắng ở chỗ có nhiều tu sĩ cảnh giới cao thâm, tăng thêm nhân số bên phía Liên Minh Tinh Anh, rất đầy đủ. Cho nên cuộc chiến lâm vào trạng thái giằng co.
Cổ Băng Băng cùng thiếu chủ của Toa Lan chiến đấu tương đối kịch liệt. Tính tình của thiếu chủ Toa Lan vô cùng cuồng dã, chiến đấu cũng tương đối điên cuồng. Cổ Băng Băng từ nhỏ xuất thân cổ tộc, các loại kỹ xảo chiến đấu cùng phép thuật thần thông thì càng không cần phải nói. Nhưng so kinh nghiệm chiến đấu với thiếu chủ Toa Lan thì chênh lệch không ít.
Cho nên, cuộc chiến giữa đôi bến ngay từ đầu là thiếu chủ toa Lan đang áp chế Cổ Băng Băng. Nhưng thời gian trôi qua, Cổ Băng Băng cũng dần thích ứng với cuộc chiến. Sau khi chịu vài vết thương, Cổ Băng Băng ngược lại đã hoàn toàn bị kích thích ra huyết tính trong xương cốt của mình.
Keng!
Toa Lan cầm trong tay hai thanh loan đao, chém thẳng về phía đầu và bên hông Cổ Băng Băng. Hai thanh loan đao kia đều lóe ra tia sáng lạnh như băng, mang theo sát khí vô tận.
Cổ Băng Băng tay cầm một thanh trường kiếm, cũng là một binh khí cấp bậc Tổ khí. Hung hăng đâm về phía mi tâm của Toa Lan.
- So hung ác với ta sao?
Hai đầu lông mày của Toa Lan hiện lên một vòng sát khí.
Hai thanh loan đao không chút nào ngừng lại, tiếp tục chém về phía Cổ Băng Băng.
Trường kiếm của Cổ Băng Băng trước tiên đâm đến mi tâm của Toa Lan. Mũi kiếm vô cùng sắc bén, sát khí rét lạnh đâm rách mi tâm của Toa Lan.
Nhưng cùng lúc đó, một thanh loan đao của Toa Lan cũng đã chém tới chiếc cổ trắng ngần của Cổ Băng Băng, một thanh loan đao khác cũng xuất hiện bên hông của nàng.
Song phương… không ai có ý nghĩ thu tay lại!
Coong!
Đương đương!
Ba tiếng nổ.
Chỗ mi tâm của Toa Lan xuất hiện một pháp khí cổ xưa. Chỉ lớn bằng đầu móng tay nhưng chặn được một kiếm này của Cổ Băng Băng.
Đồng thời trên đầu Cổ Băng Băng cũng mọc ra một cái mặt nạ, cũng là một pháp khí có sức phòng ngự cường đại. Trên người xuất hiện một bộ chiến y.
Công kích của đôi bên đều hung hăng bổ xuống.
Phốc!
Cổ Băng Băng phun ra một ngụm máu tươi.
Phụt!
Toa Lan cũng phun ra một ngụm máu.
Sau đó đôi bên nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt lạnh như băng.
- Giết!
- Chết đi!
Hai nàng cùng nhau kêu khẽ, lại lần nữa tấn công đối phương.
Sáu vị Đại Thánh gầm thét tập hợp lại một chỗ, hung hăng chém giết đối thủ của mình.
So sánh với rất nhiều thành viên của Liên Minh Tinh Anh chưa đủ kinh nghiệm chiến đấu thì kinh nghiệm của bọn họ lại vô cùng phong phú. Năm đó ở La Thiên Tiên Vực đi theo Hầu Tử, chẳng khác nào một đường đánh giết mà lên.
Đối với chuyện chiến đấu, bọn họ so với nhóm cường đạo Toa Lan không thua kém chút nào.
Tuyết Giao đại thánh hiện ra bản thể. Khí lực kinh khủng kia tản ra uy áp vô tận, trấn áp một đám thành viên đều có cảnh giới Đại Thánh của Toa Lan đạo tặc ở đó. Móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, tùy ý vạch một cái…đã mở ngực phanh bụng một tên đạo tặc cảnh giới Đại Thánh, ngã từ trên trời xuống.
Miêu Đại Thánh hóa thành một con mèo lớn màu vàng, hình dáng chỉ một trượng lại vô cùng linh hoạt. Mỗi một chiêu đều có thể để lại một vết thương kinh khủng trên người kẻ thù.
Trên mảnh đất này, máu tanh nổi lên bốn phía, từng mảng mây máu bay lên.
Tiếng hô “Giết” rung trời!
Trên trời cao vô tận, bên trong kết giới của thông đạo, Sở Mặc cùng thủ lĩnh Toa Lan đang chiến đấu, cũng đã đi vào hồi cuối.
Sở Mặc đao trước nhanh hơn đao sau, mỗi một đao đều mang Đại Đạo vô tận.
Đánh tới hiện tại, đạo của hắn đã hoàn toàn áp chế Đạo của đối phương. Chiến lực của hắn cũng hoàn toàn áp chế tên thổ phỉ đã hoành hành nhiều năm này!
Cái gì gọi là đại năng trẻ tuổi chân chính, đó chính là Sở Mặc!
Thời gian hắn tu đạo cơ bản không thể so với đối phương. Nhưng số mệnh trên người hắn cùng với cơ duyên, đạo hạnh, chiến lực, pháp thuật thần thông, cho dù là cái nào đều vượt xa đối phương cả một cái đầu.
Cho nên, đừng nhìn thủ lĩnh hiện nay của Toa Lan đạo tặc có cảnh giới cao hơn Sở Mặc, nhưng so với thực lực tổng hợp lại bị Sở Mặc đè bẹp!
Gã gầm thét liên tục, vô cùng không cam lòng, nhưng lại không thể thay đổi kết cục này.
Đây mới thật là bị người áp chế, là thật sự lực bất tòng tâm. Không phải ngươi muốn liều mạng là có thể làm cho đối phương bị trọng thương.
Thậm chí ngay cả cơ hội liều mạng, Sở Mặc cũng không cho gã!
Thật muốn điên lên!
Thủ lĩnh hiện tại của Toa Lan cho tới bây giờ chưa từng thấy tu sĩ nào giống như Sở Mặc.
Bịch!
Cánh tay trái của Sở Mặc lại một lần nữa đánh về phía vai phải của tên thủ lĩnh Toa Lan.
Ở nơi đó lần nữa đểlại một mảng lớn khét lẹt.
Lực sấm sét này làm cho thủ lĩnh hiện tại của Toa Lan đạo tặc vô cùng đau khổ.
Keng!
Thí Thiên chém ngang, để lại một vết thương thật sâu trên người đối phương.
Toàn thân Sở Mặc đẫm máu, có máu của chính hắn, cũng có máu của đối phương. Nhưng máu của đối phương thì nhiều hơn một chút.
Bây giờ trong đôi mắt của hắn tràn đầy sát khí vô tận.
Tiếp theo, hai người bắt đầu đấu pháp!
Đây cũng là hành động bất đắt dĩ của thủ lĩnh Toa Lan. Đánh cận chiến căn bản gã không phải là đối thủ của thanh niên này.
Các loại thần thông, từ hai người tấn công về phía đối phương.
Kết giới phía trên bị hai người hủy diệt càng ngày càng nhiều. Quy tắc của thiên địa ở nơi này nhìn qua đều trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nếu có tu sĩ Đại Thánh xuất hiện ở đây, trong nháy mắt sẽ bị lực lượng này nghiền nát tại chổ. Dù là tu sĩ tổ cảnh cũng khó mà chịu đựng được.
Tuy Sở Mặc chưa tới cảnh giới Thái thượng nhưng ở chổ này lại hành động như thường. Tiến thối có độ. Đánh tới hiện tại, năng lượng trong cơ thể hắn cũng không có cảm giác suy yếu, chớ nói chi hy vọng của thủ lĩnh Toa Lan đã hoàn toàn cạn kiệt.
Ở bên kia, cuộc chiến của Linh Thông Thượng Nhân với thủ lĩnh Toa Lan đạo tặc đời trước cũng từ đầu đều đánh ngang tay. Cho tới giờ đã đơn phương áp chế!