Nhân Tộc? Ma tộc? Nhân Ma tộc?
Trong con mắt của Tinh Linh tộc như Kỳ Tiêu Vũ, kỳ thực Ma tộc cũng không có gì mà khó tiếp nhận.
Về phần Thủy Y Y, tình cảm của nàng đối với Sở Mặc rõ ràng là tình yêu.
- Ca ca, ta cảm thất rất thất vọng.
Kỳ Tiêu Vũ, dựa vào đầu vai của Sở Mặc lẳng lặng nhìn trời chiều.
- Chuyện này sao tính là thất bại, nếu là thất bại thực sự, thì đó chính là ta thất bại mới đúng?
Sở Mặc cười nói, trên mặt không có một chút vẻ thất bại nào, bởi vì bị Kỳ Tiêu Vũ can thiệp như thế, rất nhiều chuyện rốt cuộc cũng được xác định, Sở Mặc cũng đã biết được tình cảm của các hồng nhan đối với hắn, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thế giới trong mắt kẻ tu hành, có rất nhiều điều bất đồng với người thường, trong thế giới của người thường, Diệu Nhất Nương, Thẩm TinhTuyết, thích Sở Mặc, có thể vì hắn mà trả giá tất cả, nếu không cưới, quả thực chính là sự việc sẽ bị thiên lôi đánh.
Nhưng trong mắt người tu hành, việc đó cũng không là gì, nhất là đạt tới cảnh giới như bọn họ bây giờ, tuổi thọ vô cùng dài lâu, thứ như hôn nhân, nhiều khi thật sự không có ý nghĩa, có thể đồng hành cùng với nhau, gả hay không gả có gì khác nhau đâu?
Gả, ý nghĩa là đôi bên nhân quả quấn giao, số mệnh đều gắn liền với nhau, đối với người tu hành, chưa chắc đã là điều tốt, không gả, không có nghĩa bất cứ lúc nào cũng có đường lui, nhưng lại giảm bớt đi rất nhiều việc nhân quả này, điều đó đối với người tu hành là điều tốt. Cho nên so sánh với Kỳ Tiêu Vũ uể oải và phiền muộn, Sở Mặc lại nhìn rất rõ.
- Ta nghe nói, thế giới người phàm có tam thê tứ thiếp, ca ca đúng là đáng thương, về sau sợ là chỉ có tam thê thôi, còn lại, đều thà làm hồng nhan tri kỷ làm bạn bên cạnh còn cũng không muốn trở thành thê thiếp của huynh.
Kỳ Tiêu Vũ dựa vào Sở Mặc, nhẹ nhàng nói:
- Xem ra, chúng ta phải phóng tầm mắt nhìn xa một chút, suy xét xem nên cướp dâu nhà ai!
Sở Mặc kìm không được đảo tròn mắt:
- Muội lấy đâu ra chấp niệm sâu sắc với chuyện này như thế?
Kỳ Tiêu Vũ cười cười nói:
- Kỳ thật chưa tính là chấp niệm, ta chỉ muốn giúp huynh dò tâm tư của các nàng ấy mà thôi, chuyện này, loại sự tình này, huynh lại không tiện mở miệng, nếu ta không chủ động, sợ rằng có đánh chết bọn họ cũng không chịu lộ ra tình cảm thật của mình, điều này đối với người tu hành mà nói, trên thực tế là một gông cùm rất lớn, hiện giờ, ý nghĩ của họ đều rõ ràng rồi, còn huynh cũng thông thấu rồi, như thế không tốt sao?
Sở Mặc kéo Kỳ Tiêu Vũ qua đầu vai nói nhẹ:
- Đời này có muội đã là may mắn lớn nhất của ta!
Mấy ngày sau, khi Sở Mặc trở về Phiêu Diêu Cung, việc đầu tiên, hắn triệu tập toàn bộ mọi người lại, hắn hỏi mọi người một vấn đề:
- Có muốn trở lên mạnh mẽ hay không?
Rồi hắn nhận được vô số ánh mắt, chưa nói người khác, nói ngay Long Thu Thủy đều không nói lời nào nhìn hắn, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Hỏi thế không phải vô nghĩa à?
Đúng vậy, Long Thu Thủy, y cũng ở trong Phiêu Diêu Cung, ngàySở Mặc cưỡi Thanh Long trở lại, y không lộ mặt, dù sao cũng từng là đại nhân trẻ tuổi, trong tầng lớp trẻ của toàn bộ thiên giới, cũng coi như một nhân vật có tiếng, tuy rằng đã tự biết mình phạm sai lầm, cũng đồng ý hạ thấp sĩ diện thừa nhận, thậm chí có thể cúi mặt gia nhập Phiêu Diêu Cung, nhưng y vẫn có chút không biết làm thể nào để đối mặt với Sở Mặc.
Nhưng trong bữa yến tiệc mừng Sở Mặc trở lại, Sở Mặc lại mời Long Thu Thủy một chén rượu, liền đem những ân oán trước đó xỏa bỏ, dùng một nụ cười liền xóa đi thù hận, tất cả những gì khi tuổi trẻ ngông cuồng, bồng bột của thiếu niên cũng đều đã trở thành mây khói, đến bây giờ, mọi người đã trưởng thành rồi, cũng trở lên chín chắn hơn, việctrước kia bỗng dưng không quan trọng như vậy nữa.
Trí tuệ và khí độ của Sở Mặc đều được mọi người nhất trí khen ngợi, do đó, tới ngày hôm nay, khi Long Thu Thủy đối diện với Sở Mặc cũng thản nhiên hơn rất nhiều.
Sở Mặc quá mạnh mẽ, y đã sớm bỏ tâm tư muốn phân cao thấp với Sở Mặc, nhưng ý nghĩ muốn bản thân mình trở lên mạnh mẽ thì chưa bao giờ mất đi.
Cuối cùng, hai mươi năm sau, Ma Tộc cũng sẽ giáng lâm đến thế giới này, đây đều là do Sở Mặc liều mạng, còn có rất nhiều đệ tử của SởThị nhất mạch hy sinh mạng của họ để đổi lấy hai mươi năm này, bọn họ không có đạo lý gì mà không quý trọng.
Sở Mặc cười nói:
- Mọi người chắc cũng biết, ta tương đối giàu.
Toàn bộ trong Thiên Đạo viên lập tức truyền đến một trận lườm nguýt.
Không có cách nào, lời này nói ra quá là đáng hận rồi, tuy đây là nói thật, nhưng đừng khoe khoang như thế có được không, Đây là muốn mất bạn mất bè mà! Nhưng Sở Mặc liền nói tiếp:
- Nhưng dù có liên tục không ngừng dùng cực phẩm Thiên Tinh Thạch, muốn để mọi người trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới Đế Chủ đỉnh phong bước vào chuẩn Chí Tôn lĩnh vực e rằng sẽ rất khó.
Bốn phía lập tức rơi vào tĩnh mịch, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Sở Mặc.
Cái quỷ gì?
Chuẩn Chí Tôn? Ngươi chắc chắn không phải đang nói đùa?
Liền ngay cả Hồng Nguyệt đều chau đôi mày thanh tú lên, trong tim không kìm nổi một hồi giật mình, quả thật, trong những người ở đây hôm nay, tùy tiện một người, đều được xếp vào hạng kinh tài tuyệt diễm, rất ưu tú, thiên phú trác tuyệt, dùng bốn chữ này mô tả mọi người đều không có quá lời.
Nhưng vấn đề là, Chuẩn Chí Tôn? Đùa vậy thì hơi quá nhỉ?
Trong thiên giới, trong hàng trăm triệu người, có thể xuất hiện một đế chủ cũng không tệ rồi, về phần số lượng Chuẩn Chí Tôn thì lại cànghiếm.
Từ ngày Sở Mặc bước vào thiên giới, cho đến bây giờ, số chuẩn chí tôn gặp phải cũng chỉ đếm được vài người.
Nên biết rằng, thiên giới trong đại vực Viêm Hoàng đã là một thế giới vô cùng cao cấp rồi!
Đây là một lục địa treo lơ lửng trong vũ trụ vô tận! Lớn đến mức gần như không biên giới, những vì sao trên bầu trời so với mảnh lục địa này chỉ giống như hại bụi bình thường, dường như nếu bay ra khỏi phiến lục địa thiên giới này, từ xa nhìn lại, toàn bộ thiên giới đều vắt qua khôngbiết bao nhiêu dải ngân hà, giống như một bức tường thành chắn ngang trong vũ trụ, chặn cả không gian.