Tử Yên rất nghiêm túc giải thích cho Sở Mặc, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Cậu muốn đi không? Sở Mặc không chút do dự:
- Đương nhiên!
Tử Yên nhìn Sở Mặc, trên mặt xuất hiện nụ cười vui mừng, gật đầu:
- Sư phụ không nói sai về cậu.
- Sư phụ Phiêu Linh?
Sở Mặc nhìn Tử Yên.
Tử Yên gật đầu:
- Đúng, bà nói cậu nhìn như ôn hòa nhưng trong cốt tủy có sự tàn nhẫn, cũng chính là liều mạng mới có thể giúp cậu đi được rất cao rất xa. Tử Yên nói xong, cụp mắt xuống, hạ giọng nói:
- Sư phụ nói ta thiếu sự liều mạng này, nói ta rất thích cười, thật ra mấy năm nay, ta đã rất cố gắng để thay đổi.
Sở Mặc hơi ngơ ngẩn nhìn nữ tử cực đẹp trước mắt này. Đây chính là một tu sĩ cảnh giới Đế Chủ cao nhất đó! Là nhân vật đứng ở nơi cao nhất giới tu hành.
Đế Chủ bát trọng... cảnh giới này, đưa mắt nhìn những gia tộc lớn bình thường chỉ sợ cũng có cao thủ loại này. Nhưng ngay lúc này lại lộ ra vẻ mặt của một cô bé, làm người ta có chút đau lòng, cũng có chút thương hại. Tử Yên nói xong, nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Cậu không biết cười gọi sư tỷ đi?
Sở Mặc lắc đầu:
- Làm sao được, thật ra ta cảm thấy mỗi người đều có con đường thuộc về mình, sư phụ đã nói rồi... cũng không chắc tất cả đều đúng.
Tử Yên không kìm nổi cười rộ lên:
- Năm đó ta cũng không dám phản đối sư phụ. Bà ngoài lúc truyền âm cho ta trước trận thì sẽ thỉnh thoảng nói với ta vài chuyện về cậu. Bà nói, nếu ta chủ động nói khuyết điểm của ta với cậu, cậu nhất định sẽ nói sư phụ bà ấy nói chưa chắc đã đúng. Cậu muốn đi con đường của riêngcậu.
- ...
Sở Mặc xám xịt cả đầu. Trong ấn tượng, người sư phụ xinh đẹp của hắn nói năng thận trọng, một lời không hợp đã chỉnh hắn không ngờ lại nói ra những lời này, khiến hắn thật không ngờ tới.
Tử Yên nói tiếp:
- Thật ra sư phụ cũng nói, bà suy nghĩ rất nhiều năm, về chuyện của ta cho tới bây giờ bà mới phát hiện ra, ta chưa chắc đã thích hợp đi con đường của bà. Tuy bà đã thành công trở thành Chí Tôn, nhưng nếu ta cố tình đi con đường đó của bà, ta chưa chắc đã thành công. Sở Mặc gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, tuy là ta hoàn toàn chưa quen thuộc con đường kia.
Tử Yên cười nói:
- Sư phụ nói cậu trí tuệ hơn người, cho dù thiên phú bình thường cũng có thể bước tới một con đường mà chưa ai từng bước tới. Huống chi, thiên phú của cậu... sư phụ nói là cả giới tu hành chưa từng có ai vượt trội hơn.
Vẻ mặt Sở Mặc kinh ngạc. Tử Yên nói:
- Là sự thật!
- Nào có tốt như vậy?
Sở Mặc nói:
- Trên đời này thiên tài như cá diếc qua sông, nhiều không kể siết. Ta tuy là không muốn tự coi nhẹ mình nhưng cũng không thể kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.
- Khiêm tốn là chuyện tốt.
Tử Yên nhìn Sở Mặc:
- Cậu ở Thiên giới còn có chuyện gì phải làm không? Nếu không có, chúng ta lên đường đi Thiên Lộ thôi.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút. Ở Thiên giới, ngoại trừ ân oán với mấy gia tộc gia cũng chỉ còn lại vài việc thôi.
Chuyện thứ nhất là Kỳ Tiêu Vũ đến tột cùng là thân ở nơi nào. Căn cứ vào suy diễn, nàng vẫn tồn tại ở thế gian này nhưng phương vị... cơ bản là không tập trung.
Chuyện thứ hai là về Lưu Vân. Hiện giờ Sở Mặc đã bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên. Hắn rất muốn gặp Lưu Vân một lần, chuyện năm đó cũng có thể nói cho rõ ràng. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã nhậnrồi.
Chuyện thứ ba là sư phụ và sư nương. Tuy là bây giờ sư phụ và sư nương vô cùng an toàn. Trên bản tin, Tiểu Điệp nhắn với Sở Mặc nói bọn họ đã bắt đầu đi tìm kiếm mấy loại dược liệu kia rồi, đồng thời tốc độ tu luyện nhanh chóng tăng nhanh, nói Sở Mặc không cần lo lắng cho bọn họ.
Cho nên, chuyện thứ ba đối với Sở Mặc mà nói thì tạm thời có thể thôi. Bởi vì sư nương Tiểu Điệp cũng đồng ý với hắn rồi, một khi gặp phải khó khăn và nguy hiểm đều phải báo với hắn trước tiên. Còn lại một vài chuyện, ví như sau khi Đại Công Kê phi thăng Thiên giới đã chạy đi đâu, ví dụ như uống rượu với Hổ Liệt, ví dụ như chủ nhân của con rối... đây đều là những chuyện không coi là hạng nhất.
Đại Công Kê cũng đã sớm nói, nó phi thăng Thiên giới có chuyện của mình phải đi xử lý. Bên phía Hổ Liệt, bất cứ lúc nào Sở Mặc cũng có thể liên hệ; chủ nhân của con rối... chuyện này cơ bản không có manh mối rõ ràng, cũng lười suy nghĩ.
Nhưng còn có một việc, vẫn đặt trong lòng Sở Mặc. Chính là Huyết Ma Lão Tổ. Nếu không thể giải quyết hết những uy hiếp đó, như vậy, bóng ma Huyết Ma Lão Tổ vẫn sẽ tiếp tục theo hắn. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể có hung hiểm cực lớn.
Chỉ có điều cảnh giới của Huyết Ma Lão Tổ chỉ sợ không phải Tử Yên có thể giải quyết. Cho nên, Sở Mặc cũng không đề cập chuyện này với Tử Yên.
Thật ra Sở Mặc đã đoán được chuyện giữa hắn và Kỳ Tiêu Vũ từ lâu đã bị rất nhiều người biết được. Ở Tiên giới thậm chí không tính là một bí mật gì. Kỳ Tiêu Vũ là Công chúa Tinh Linh tộc. Huyết Ma Lão Tổ cho dù không biết mình nhưng gã nhất định biết Kỳ Tiêu Vũ. Cho nên, đoán được người năm đó phá việc tốt của gã là Sở Mặc cũng không khó khăn gì.
Sở dĩ cho đến hiện tại cũng không có động tĩnh có lẽ có nguyên nhân khác bên trong. Nhưng Sở Mặc chưa bao giờ ôm tâm tư may mắn, đã chuẩn bị tốt để đối mặt với sự trả thù của Huyết Ma Lão Tổ. Chỉ cần không phải Huyết Ma Lão Tổ đích thân đến, Sở Mặc cũng sẽ không quá mức bị động.
Phân thân hoàn mỹ của hắn tuyệt đối sẽ làm cho rất nhiều người khinh thường hắn phải chấn động. Sở Mặc vừa mới nói ra chuyện thứ nhất, nói muốn tìm Kỳ Tiêu Vũ, Tử Yên liền nói:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, những người này hẳn là tất cả sẽ xuất hiện ở Thiên Lộ. Thiên Lộ ba ngàn năm mở ra một lần, phàm là tu sĩ tin tưởng vào chính bản thân mình hẳn là sẽ không bỏ qua. Thậm chí rất nhiều tu sĩ Chân Tiên đỉnh đã có năng lực bước vào cảnh giới Đế Chủ, nhưng vì chờ đợi Thiên Lộ mở ra cũng sẽ không ngừng áp chế sự tăng lên của cảnh giới. Vì cơ hội lần này!