Nhưng ngay lập tức, hắn muốn ngụy biện: không phải giữa đồ đệ với sư phụ đều như vậy sao. Lúc trước hành động của mình trước mặt Ma Quân cũng thế còn gì, nên không phải kinh ngạc.Sở Mặc nhìn Phương Lan, bỗng nói:
- Kỳ thật, khi ngươi đột phá, người ngươi nên đến gặp đầu tiên không phải là ta.
- Dạ, ngài là sư phụ, ta không tìm ngài thì tìm ai chứ?
Phương Lan nói thầm, sau đó bỗng nhớ ra cái gì, hơi nhăn nhó nói:
- Giờ y còn đang bế quan ạ.
- Phương Lan…
Sở Mặc nhìn Phương Lan, thái độ nghiêm túc hơn.
- Dạ, sư phụ có chuyện gì ạ?
- Ngươi không thích Kim Minh một chút nào sao? Kim Minh là người tốt. Ít nhất, y đối với ngươi toàn tâm toàn ý.
Sở Mặc nhìn Phương Lan chăm chú hơn.
Mặt Phương Lan ửng hồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Con biết ạ.
- Vậy ngươi thích y sao?
Sở Mặc hỏi.
- Con, con cũng không biết nữa. Lúc trước thì không thích chút nào. Con chỉ thích Vương Võ. Con chỉ muốn làm một thê tử tốt, giúp gã lo liệu gia đình, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Phương Lan hơi buồn, lại nói tiếp:
- Thật không nghĩ gã lại là loại người như vậy. Nói mới nhớ, con còn phải cảm ơn Kim Minh vì đã giúp con nhìn rõ bộ mặt của Vương Võ. Trước đó, con chưa từng nghĩ đến một người lại có thể có đạo đức thấp kém như vậy. Cũng không nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy đến với con.Con luôn nghĩ mình là người thông minh, biết cách nhìn người. Lại không biết mình mới là kẻ ngu xuẩn nhất. Nên con vẫn luôn đau đáu, tự nhắc nhở bản thân, lòng âm thầm thề. Cuộc đời này nếu không tìm được một nam nhân toàn tâm toàn ý với mình thì sẽ độc thân.
- Sư phụ, con biết Kim Minh thích con. Vì con, Kim Minh đã rất cố gắng. Nhưng bây giờ con vẫn không thể chắc chắn, có thể đến một ngày nào đó, Kim Minh trở thành một Vương Võ thứ hai. Vì lợi ích mà vứt bỏ con, bán đứng con…
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Ngươi không cần vì người khác xúc phạm đến mình mà phủnhận tấm lòng của những người quan tâm mình. Thế là không đúng đâu.
Phương Lan nhẹ nhàng gật đầu:
- Con biết ạ. Nhưng giờ con còn chưa quên được chuyện trước kia, chưa quyết định được.
Sở Mặc gật đầu nói:
- Ta hiểu. Tuy nhiên, ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu. Linh giới, thậm chí là Tiên giới không phải là điểm dừng chân cuối cùng của ngươi đâu.
Phương Lan ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc.Sở Mặc nói một cách nghiêm túc:
- Ta biết ngươi còn có người thân, cha mẹ, em gái ngươi đều ở đây. Nhưng không bao lâu nữa ngươi sẽ phải rời đi. Vì đến một cảnh giới nào đó, ngươi muốn ở lại cũng không được.
- Con,..con không muốn thế.
Phương Lan bất an, mắt đã ngập nước.
- Con không muốn rời xa người thân trong gia đình mình.
Sở Mặc cười khổ:
- Ai muốn xa người thân chứ? Nhưng con đường tu luyện rất tàn khốc, cũng rất cô độc. Sở dĩ ta bồi dưỡng Kim Minh chính là vì khôngmuốn ngươi tiếc nuối quá nhiều. Cũng không dễ mà có một người sẵn sàng trả giá vì ngươi như vậy.
- Con nên làm gì đây?
Phương Lan sắp khóc.
- Sư phụ, con không muốn sớm rời xa người nhà như thế này…
- Ta cũng không có biện pháp nào khá hơn. Muội muội ngươi có lẽ có thể đi cùng ngươi một thời gian ngắn nữa. Nhưng cha mẹ ngươi thì… Nói tóm lại, ngươi phải tự mình đi đến cuối con đường thôi.
Phương Lan cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn SởMặc nói nhỏ:
- Sư phụ, không có cách gì ạ?
Sở Mặc cười khổ.
- Ta cũng là người mà thôi.
Sở Mặc nói xong, nhìn lên không trung thở dài.
Nếu ông nội và mọi người còn sống, liệu có thể đến Linh giới hết không? Có lẽ có đi, mình vẫn có chút năng lực. Nhưng chưa chắc đã có thể cùng mình đến Tiên giới nhỉ? Chỉ sợ, đến lúc đó, sẽ có người phải tụt lại phía sau.Dù tất cả mọi người có thể lên Tiên giới, thì cũng khó mà lên được hết Thiên giới. Đến lúc ấy, mình sẽ giống Phương Lan bây giờ, vừa hoang mang, lại vừa tiếc nuối.
Con đường tu luyện vốn là con đường cô độc. Nào mấy ai có thể đi cùng nhau tới cuối con đường.
Cha mẹ ư? Vợ con ư? Sở Mặc miễn cưỡng cười cười. Rốt cục hắn cũng hiểu, tại sao nhiều đại tu sĩ trong Thiên giới có vài đạo lữ nhưng lại không có thê tử, không có gia đình, không con không cái.
Bởi vì họ biết, đến cuối cùng, họ vẫn cô độc. Chi bằng ngay từ đầuđã bỏ bớt tình cảm, cắt đứt ràng buộc đi.
Phương Lan nhìn Sở Mặc, nói nghiêm túc:
- Sư phụ, con muốn mang cha mẹ, muội muội của mình đến đây.
- Ừ.
- Sau đó, con sẽ gả cho Kim Minh.
- Ừ.
Sở Mặc gật đầu. Đây là quyết định của đồ đệ hắn, hắn sẽ tôn trọng và ủng hộ. Dù sao, mỗi người đều phải đưa ra sự lựa chọn cho riêngmình.
- Con sẽ sinh con cho Kim Minh.
Phương Lan nói tiếp.
- Con sẽ để cha mẹ, muội muội con sống thật hạnh phúc. Nếu có ngày con phải đi, sẽ ít tiếc nuối hơn. Sư phụ, con làm như vậy được không ạ?
Phương Lan mong đợi Sở Mặc sẽ tán thành.
Mặc dù hai thầy trò tiếp xúc chưa lâu, thậm chí là rất ít. Nhưng sâu trong nội tâm, Phương Lan vẫn đặt vị sư phụ hơn mình không mấy tuổinày ở một vị trí quan trọng.
Đây là hậu trường, là điểm tựa của nàng. Có sư phụ, nàng sẽ không sợ hãi. Quan niệm này rất đơn thuần và cũng rất chân thật.
- Ngươi làm đúng.
Sở Mặc không do dự, cười nói:
- Cứ lựa chọn theo ý của mình là được rồi.
- Dạ.
Phương Lan cười hạnh phúc, sau đó rời đi.Những ngày kế tiếp, em trai ruột của Hồng Cường, Hồng Kiên, cũng đang ở Trúc Cơ hậu kỳ giống ca ca, đã đánh bại một đám đối thủ cạnh tranh trở thành gia chủ mới của Hồng gia ở Cẩm Tú thành.
Chuyện đầu tiên Hồng Kiên làm sau khi thành gia chủ là đến thăm hỏi Sở Mặc. Hai người nói chuyện khoảng một canh giờ, Hồng Kiên tươi cười rời khỏi chỗ Sở Mặc.
Sau đó, cứ cách vài ngày, lại có người của Kim gia, Lục gia, Hồng gia đặc biệt đến thăm hỏi Sở Mặc.
Còn Kim Minh, sau khi biết Phương Lan muốn gả cho mình, sướngphát điên, gần như ngày nào cũng chạy đến chỗ Sở Mặc.
Lục Thiên Duyệt thì ngày nào cũng tới. Đối với việc Sở Mặc thu nữ đồ đệ, Lục Thiên Duyệt hơi bất mãn.
- Ta nói ngươi nhé. Ngươi là người của Lục gia, lại đi đối tốt với con dâu Kim gia là có ý gì chứ? Lục gia chúng ta cũng có thiên tài mà…
Sở Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng gào thét. Người khác thì không nói, ngươi lại không biết ta là ai sao? Gì mà người Lục gia, ca họ Sở nhé.Bất quá đối với việc Lục Thiên Duyệt khóc lóc om sòm ăn vạ, Sở Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ để nàng chọn lựa vài thiếu niên có thiên phú tốt đến chỗ mình để bồi dưỡng.