- Hơn phân nửa đều do sinh bệnh…- Bệnh gì?
- Ta không biết. Dù là thầy thuốc lợi hại nhất cũng không biết bọn họ bị bệnh gì.
- Tỷ đã nhìn thấy những người đã chết sau một khoảng thời gian chưa? Cả chồng tỷ và những đứa bé khác ý.
- Ta có nhìn thấy. Những người nhà của ta, khi chết, trên người đều không có miệng vết thương nào hết. Cảm giác…
Diệp Thanh cau mày, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt đau buồn.
- Cảm giác gì?
Sở Mặc hỏi.
- Cảm giác họ giống như tượng ý.
Con ngươi Diệp Thanh chợt lóe lên ánh sáng:
- Đúng, nhìn cứ như tượng ý. Dường như trên người đều không có chút sinh khí nào. Không phải người đã chết đều như vậy ư?
- Không, người bình thường dù chết rồi cũng không hoàn toàn mất hết sinh khí.
Sở Mặc than nhẹ, nhìn Diệp Thanh nói:
- Thôn của tỷ, từ trẻ con đến một số người chết bất đắc kỳ tử nhưnhà của tỷ, thật ra là bị cái cổ thụ kia hại chết.
- Sao lại thế được chứ?
Diệp Thanh kiên quyết nói:
- Công tử nói không đúng. Thụ thần là thần thủ hộ của chúng ta. Khi người ngoài muốn tấn công, thụ thần sẽ giúp thôn dân như hôm nay vậy. Nhưng hình như công tử mạnh hơn nó.
Người dân ở đây đã quan niệm thụ thần chính là thần linh, là thần thủ hộ của bọn họ.
Giống như một tín đồ thành kính, thần linh bọn họ đã tin phụng vôsố năm, tự nhiên bị người khác nói là tà ác, thì kiểu gì họ cũng sẽ phản bác. Nếu là tín dồ cuồng nhiệt không chừng còn vung đao muốn giết người luôn.
Tuy Diệp Thanh không phải cuồng tín, nàng cũng rất cảm kích Sở Mặc mang nàng rời khỏi Tiểu Hà thôn, rồi Sở Mặc lại còn giống như thần nữa nên Diệp Thanh mới không kịch liệt phản ứng. Ngẫm lại phía trước, nếu không phải ngay từ đầu Sở Mặc đã ra tay trấn áp, bọn họ mà nghe Sở Mặc nói xấu thụ thần chắc chém Sở Mặc thành tám khối rồi.
- Thật ra muốn kiểm tra chuyện này không hề khó.
Sở Mặc thản nhiên nhìn Diệp Thanh nói.
- Chúng ta chỉ cần ngồi đây chờ thôi. Nếu ta đoán không sai, thụ yêu ở Tiểu Hà thôn sắp lên cấp nên nó đang rất khẩn trương. Chẳng mấy chốc, tỷ sẽ biết thụ thần trong miệng tỷ là thế nào. Trước hết chúng ta cần đi kiểm tra một việc đã.
- Việc gì vậy?
Diệp Thanh nhìn Sở Mặc, nàng hoàn toàn không tin thụ thần là vật tà ác.
- Mang ta đến thôn trước của tỷ nhìn sẽ biết, đến xem còn thụ thần ở đó hay không.
- Thụ thần đương nhiên sẽ ở đó vĩnh viễn rồi.
Diệp Thanh lớn tiếng nói, sau đó lại nhíu mày nhìn Sở Mặc.
- Nó sẽ không đi đâu cả.
- Vậy mang ta đến đó đi.
Sở Mặc nghĩ đến rất nhiều thứ. Trong thế giới thần bí này, thụ yêu là sinh linh kiểu gì đây? Sở Mặc chưa bao giờ gặp chuyện kỳ quái như vậy.
Rõ ràng là một đám tu sĩ nhân tộc có bản lĩnh lên rừng xuống biển lại sống như người bình thường. Nguyên bản thực vật bị người lấy làm vật tu luyện ở đây lại thành ngược lại, thực vật nuôi con người như độngvật, để dành thành chất dinh dưỡng của mình.
Gốc thụ yêu ở cửa Tiểu Hà thôn chắc không phải thụ yêu mạnh nhất. Trong lúc vô tình nó đã để lộ bí mật. Thứ nhất, nó biết khá rõ thế giới này. Thứ hai, trong thế giới này có rất nhiều thụ yêu, tự xưng là thụ yêu bộ tộc.
Thậm chí nó còn uy hiếp Sở Mặc, nếu làm hỏng chuyện tốt của nó, hắn sẽ không có cơ hội rời khỏi chỗ này.
Nói cách khác, nó biết Sở Mặc là người ngoại lai, sớm muộn gì cũng rời khỏi đây nên mới không muốn phát sinh xung đột quá mức với hắn, chỉ cảnh cáo hắn bớt lo chuyện bao đồng. Đúng là có ý tứ.
Sở Mặc rất rõ, thụ yêu ở cửa Tiểu Hà thôn nếu như nổi xung lên thì cũng khổng bố lắm nhưng nó có vẻ kiêng kỵ người ngoài, không muốn trêu chọc.
Sở Mặc biết người để lại quyển trục đến đây chính là mẫu thân hắn. Nếu mẫu thân đã cho hắn đến đây, chứng tỏ mẫu thân có dụng ý riêng. Sở Mặc quyết định phải nghĩ cách để vạch trần bí mật của chỗ này.
Người bình thường có lẽ không biết người chỗ này khủng bố mức nào. Nếu một ngày nào đó có thể mang đám người ở đây rời đi, dù tiếnvào Thí luyện tràng cũng có thể coi có một đội ngũ có chiến lực khủng bố.
Tùy tiện một người trưởng thành đã ở Chuẩn chí tôn rồi. Nếu để bọn họ tu luyện khoảng mấy trăm năm thì không biết sẽ mạnh đến mức nào. Chỉ sợ đến La Thiên Tiên Vực cũng bị chấn động ý chứ.
Đương nhiên, giờ Sở Mặc mới chỉ nghĩ sơ sơ chứ chưa hình thành cụ thể. Hắn nhất định phải biết bí mật của thụ yêu thì mới lên kế hoạch được.
Trước mắt, việc đầu tiên phải làm chính là làm cho người dân ở đâytin thụ yêu là vật tà ác mà không phải thần thủ hộ của bọn họ.
Sở Mặc nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh cũng nhìn lại, ánh mắt hai người đều rất kiên định.
- Ta không muốn quay trở về kia nữa, quá đau lòng mà.
Diệp Thanh hạ giọng nói.
- Vậy tỷ nói cho ta biết phương hướng một chút để ta tự đi.
- Ngươi muốn đi thật sao? Sở Mặc gật đầu.
Diệp Thanh lại nhìn Sở Mặc.
- Vạy ta sẽ đi cùng ngươi. Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhìn cha mẹ ta một chút.
Sau đó Sở Mặc cùng Diệp Thanh rời khỏi núi.
- Chỗ phòng ở này thì làm thế nào?
Diệp Thanh hơi lưu luyến quay lại, cực kỳ kinh ngạc phát hiện căn nhà gỗ tinh mỹ đã biến mất. Nàng lập tức nhìn Sở Mặc, ánh mắt tràn đầy thán phục.
- Phòng ở ở chỗ ta.
Sở Mặc cười cười, cũng không giải thích nhiều. Có một số việc phải tận mắt chứng kiến mới tin.
Thôn của Diệp Thanh tên là Thạch Đầu thôn vì bốn phía quanh thôn đều là đá. Có một sông nhỏ chảy qua thôn. Diệp Thanh nói nàng nghĩ Thạch Đầu thôn tốt hơn Tiểu Hà thôn. Nếu không vì trượng phu, nàng sẽ không muốn rời khỏi đó.
Thạch Đầu thôn cách Tiểu Hà thôn khoảng hơn hai trăm dặm. Ngay từ đầu, Sở Mặc cố ý đi chậm vì nghĩ cho Diệp Thanh. Nhưng Diệp Thanh lại không nhịn được nói:
- Chúng ta đi quá chậm. Nếu cứ thế này thì tối cũng không đến được đâu.
Sở Mặc nhìn nàng một chút rồi nói:
- Vậy tăng tốc nhé.
Diệp Thanh gật đầu sau đó đi nhanh.
Sở Mặc nhìn mà sợ vì tốc độ của nàng không chậm hơn Sở Mặc tí nào. Mà hình như, vì quen thuộc địa phương nên nàng đi khá nhanh, mỗi bước đến vài chục trượng, hơn nữa còn đi liên tục. Sở Mặc gần như vận toàn lực mới miễn cưỡng duy trì tiết tấu với Diệp Thanh. Diệp Thanh kinh ngạc nhìn Sở Mặc nói:
- Công tử, ngươi đi nhanh ghê nhỉ.
Sở Mặc có cảm giác muốn khóc. Hắn tung hoành ở Thiên giới nhiều năm, thân pháp độc bộ thiên hạ. Dù là Chí tôn cũng không dám khoe khoang tốc độ trước mặt hắn. Hiện tại, hắn lại bị một nữ nhân đến tu luyện là gì còn không biết khen ngợi, đúng là quá châm chọc.