- Ý của ta là hai mươi năm về sau, chuyện này có lẽ sẽ có thay đổi.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Lưu Truyền Sơn:
- Kỳ thật bên thím... ta nghĩ đã có thể gọi bà ấy tỉnh lại rồi. Thời gian hai mươi năm, ta nghĩ các người sẽ rất hạnh phúc.
Lưu Phong và Lưu Vân ở một bên đôi mắt nháy mắt đã đỏ lên. Tìnhthương của mẹ, điều có vẻ như đơn giản này bọn họ lại chưa từng được hưởng thụ. Đây là yêu cầu xa vời nhất của họ.
Lưu Truyền Sơn trong nháy mắt đã hiểu ý của Sở Mặc. Ông ấy cũng không tin, nhưng cho dù có tin hay không, hai mươi năm sau đều phải đối mặt với chuyện này!
Nói một cách khác, cho dù là vợ của ông ấy, vị tiểu công chúa của Ma tộc iếp tục hôn mê 20 năm, tới hai mươi năm sau Ma tộc tới cửa nhất định phải thanh toán sòng phẳng chuyện này! Cùng với đó còn không bằng sống hạnh phúc nốt 20 năm tiếp theo. Chuyện tương lai thì để tương lai tính đi! Lưu Truyền Sơn cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, trong nháy mắt đã suy nghĩ thấu tất cả, cũng trong nháy mắt đã đồng ý với đề nghị này của Sở Mặc. Con rể nhà mình có nói gì cũng sẽ không thể hại bọn họ được.
Nghĩ vậy, Lưu Truyền Sơn gật đầu nói:
- Được, chuyện này cứ làm thế đi!
Lưu Phong ở một bên thanh âm có chút run rẩy hỏi:
- Cha, chúng ta... Thật có thể nhìn thấy mẹ à?
Lưu Truyền Sơn gật đầu:
- Muốn không?
Lưu Phong dùng sức gật đầu:
- Nằm mơ cũng muốn!
Lưu Vân ở một bên, lệ đã rơi đầy mặt.
Kỳ Tiêu Vũ cũng cảm thán, nghĩ người ta đều có cha mẹ, nàng không có cũng là một khuyết điểm lớn. Nhưng mà nàng có Sở Mặc cũng đủ rồi!
Nghĩ thế, Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, tự nhiên cười nói.
Ngày thứ 2 Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ cáo từ người nhà Lưu Vân, trước khi đi, Kỳ Tiêu Vũ cứ kéo Lưu Vân ra nói chuyện riêng rất lâu, sau đó mặt Lưu Vân đỏ bừng đẩy Kỳ Tiêu Vũ đi ra.
Trên đường đi, Sở Mặc có chút hiếu kỳ hỏi Kỳ Tiêu Vũ:
- Ngươi cùng nàng nói gì với nhau?
Lưu Kỳ Vũ cười hi hi nói:
- Chuyện bí mật của con gái, ngươi hỏi nhiều như thế làm gì?
Sở Mặc không kìm được đảo đảo mắt. Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ chạy đến gần ghé lên vai Sở Mặc lười biếng nói:
- Chúng ta đi Phiêu Diêu Cung đi, đi xem xem hậu cung của ngươi, ai ya, hoàng đế bệ hạ của ta, chất lượng của hậu cung của ngươi thật cao, tùy tiện tìm một người đều là hồng nhan kinh tài tuyệt thế đương thời.
Sở Mặc nói:
- Cái gì là hậu cung của ta, người đừng có nói linh tinh, làm hại sự trong sạch của người ta.
Kỳ Tiêu Vũ đếm đếm trên đầu ngón tay rồi nói:
- Thủy Y Y đúng không, đây là gia gia định thân, ngươi dám cự tuyệt? Nàng ta đối vớingươi tốt như thế, ngươi nhẫn tâm cự tuyệt?
Sở Mặc trầm mặc, đối với Thủy Y Y hắn đích thực cảm thấy có lỗi với nàng, nhất là năm đó, khi hắn rời đi, câu nói kia quả thật làm hắn rất xúc động trong tim.
- Sau đó là Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, hai nàng ta, đều tính cả chứ? Ngươi nhẫn tâm nhìn 2 nàng ta cô đơn đến già, không gả cho ngươi, bọn họ còn có thể gả cho người khác sao?
Kỳ Tiêu Vũ nói. Sở Mặc tiếp tục trầm mặc, hắn ta đột nhiên cảm thấy trách nhiệm mà hắn phải gánh vác rất là trầm trọng.
Có chút tình, có ít người, ta thật không thể phụ người ta.
Sau đó, Kỳ Tiêu Vũ lại nói:
- Hoa Tiểu Nha, Hoàng Họa, ừ, các nàng dường như không có cái ý đó, nhưng Tần Thi và Đồng Ngữ chắc chắn là có! Đối với các nàng, ngươi không những có ân cứu mạng, còn là có ân tái tạo, bọn họ cảm kích muốn lấy thân báo đáp, đó là đạo lý bình thường, hơn nữa ca ca của ta tốt như thế, bọn họ không thể nào không thích. Sở Mặc xám xịt cả đầu.
Kỳ Tiêu Vũ lại cứ thế nói:
- Còn Phương Lan, đó là đồ đệ của huynh, cái này là không có khả năng, tuy nói là cưới đồ đệ của chính mình cũng không có gì là lớn lao, nhưng tiểu hài tử kia đối với ngươi chỉ sợ đều là sự sùng bái. Này coi như không tính, còn Bình Bình? Là tiểu nha hoàn ngươi thu nhận, nàng ta cũng được tính chứ, gả hay không gả cho ngươi là việc của người ta, cái này cũng có thể không tính, ta không cho rằng nàng thích ngươi đến mức không phải ngươi thì không lấy..
- Được rồi, đừng có ở đó mà tính toán nữa. Sở Mặc đầu to như cái đấu, cảm thấy chuyện này còn đau đầu hơn phải đấu với một chí tôn.
Không được, không được, huynh đừng đánh đứt luồng suy nghĩ của ta, để ta nghĩ xem, còn có ai? Thẩm Ngạo Băng, khụ khụ… cái này không đúng, nàng ta là dì của Tinh Tuyết. Hoa Tam Nương… ngoa, nàng là mẹ của Hoa Tiểu Nha, Thẩm Ngạo Băng cũng coi như thôi, Lục Thiên Duyệt và Lục Thiên Kỳ hai nàng? Hai nàng ta năm đó rất có hảo cảmvới ngươi, điều này là nhất định rồi, nhưng sau khi hai nàng ta kiến thức được thế giới phồn hoa, chưa chắc còn có thể nghĩ như thế. Nếu quả thực vẫn giữ được tấm lòng son, thì thu cũng được. Kỳ Tiêu Vũ cau mày trầm tư suy nghĩ. Việc hối hận nhất bây giờ của Sở Mặc chính là trong năm năm kia nói với Kỳ Tiêu Vũ về tất cả mọi người, mọi việc. Cho nên bây giờ Kỳ Tiêu Vũ quả thực đều quá hiểu về những người bên cạnh hắn. Nàng lại còn thông minh như vậy nên đoán lòng người rất là chuẩn. Gần như ai nàng ta cũng đều có thể nói đến điểm chính yếu.
Kỳ Tiêu Vũ vẫn còn ở bên kia nhỏ giọng thầm thì:
- Thiên giới bên này, có ai? Đúng rồi, đúng rồi, Tiên giới ở bên kia vẫn còn sót hai muội tử, nhưng hai muội tử này, ừ, bọn họ đối với ngươi, chắc cũng chỉ là có hảo cảm mà thôi, ca ca của nhà ta, ai mà không có hảo cảm cơ chứ, các nàng lúc trước đều có mối tình đầu, có thể càng dễ dàng chấp nhận nơi phồn hoa nơi thiên giới, hơn nữa Phiêu Diêu cungcường thịnh như thế này, muốn theo đuổi các nàng có hàng tá, hàng tá người, ừ, như thế này, chỉ cần không phải một lòng một dạ muốn gả cho huynh, thì chúng ta cũng không thèm báu gì.
Sở Mặc không kìm nổi liếc mắt, trong lòng tự nhủ đây là việc gì a?
Kỳ Tiêu Vũ vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói:
- Còn có a, Thiên giới bên này Tư Đồ Đồ, cái tiểu nha đầu kia, năm đó còn lấy cung tiễn bắn người, ta không cho ngươi cưới ả.
Sở Mặc mặt xám ngoét, trong lòng nghĩ người ta cũng chưa từng nghĩ là sẽ gả cho ta.