Mục lục
Thí Thiên Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chưởng này của Sở Mặc đã trực tiếp trấn áp được Kinh Hồng. Trong tay nàng, thanh cổ kiếm kia cũng vỡ vụn thành từng đoạn.

Thanh kiếm này đã theo nàng vô số lần luân hồi, mỗi một lần, thời điểm khi nàng tu luyện tới cảnh giới nhất định, việc làm đầu tiên là tìm thanh cổ kiếm này trở về. Thanh kiếm đó, chính là vật thân cận nhất của nàng ở trên đời này.

Trong nháy mắt cổ kiếm bị tan vỡ, nàng phảng phất nghe thấy được kiếm linh ở trong đang gào thét.

Nước mắt Kinh Hồng rơi xuống. Trong ánh mắt của nàng cũng tuôn ra hận ý vô cùng, rống to:

- Sở Mặc... Ta hận ngươi!

- Hận sao? Ta chẳng qua chỉ hủy đi một món pháp khí của ngươi, một thanh kiếm cổ... oh, cổ kiếm này nhìn qua chắc là đi theo ngươi năm tháng vô tận rồi nhỉ. Có điều, vậy thì thế nào? Ha ha...

Trên mặt của Sở Mặc nở nụ cười lạnh như băng:

- So sánh với vô số sinh linh ở thế giới Bàn Cổ này, thanh kiếm của ngươi thì có gì đặc biệt? Ngươi biết đau, biết khổ sở? Sinh linh vô tận, cho tới bây giờ cũng chưa từng trêu chọc các ngươi, bọn họ liền đáng đời bị giết? Bọn họ không có tâm tình sao? Bọn họ không biết đau sao? Không biết khổ sở sao?

Sở Mặc nói, trực tiếp trấn áp Kinh Hồng, sau đó dùng sức mạnh Bàn Cổ thế giới, phong ấn nàng ta hoàn toàn, trực tiếp ném vào trong một không gian trữ vật.

Sau đó, Sở Mặc lại vận dụng sức mạnh quy luật, chậm rãi khôi phục lại khoảng trời đã bị phá hỏng.

Bên trong trận pháp thứ hai.

Rốt cục đã tranh cãi nghiêm trọng.

Đối tượng cãi vã cũng không phải là Lam Quang lão tổ cùng mấy chủ tướng Thẩm Khê.

Mà là đến từ mấy cái phó tướng dưới quyền Lam Quang lão tổ, Thẩm Khê và chủ tướng Tuệ Thiên, cùng nhắm vào nhóm phó tướng vốn dưới quyền Kinh Hồng.

Nguyên nhân cãi vã, đương nhiên là lần thứ hai rơi vào trong trận pháp này.

Lúc này đây, thương vong của bọn họ thậm chí hơn cả lần đầu tiên!

Bởi vì vốn dĩ Lam Quang lão tổ, Thẩm Khê cùng Tuệ Thiên, ba gã chủ tướng cộng thêm phó tướng, đều đã sức cùng lực kiệt trong pháp trận đầu tiên rồi. Hầu như đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh. Cuối cùng cũng xử lý xong trận pháp, ai cũng không nghĩ tới, cư nhiên lại xuất hiện thêm một trận pháp thứ hai.

Hầu như tất cả tu sĩ thiên nhân tu sĩ lúc này đều muốn phát điên!

Thương thế cực kỳ nghiêm trọng, tu sĩ thiên nhân đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn khôi phục đã bị tiêu diệt số lượng lớn rồi.

Dù cho đám Lam Quang lão tổ kịp thời tạo ra phòng ngự cũng không thể cứu được quá nhiều người.

Lúc này, cơ hồ là trong thời gian rất ngắn, quân đoàn tứ đại thần tiên đã tổn thất hơn mười lăm ngàn người. Trước sau cộng lại, bọn họ đã tổn thất hơn hai mươi lăm nghìn thiên nhân tu sĩ cảnh giới Đại tổ!

Tấn công một đại thiên giới, cho dù là một đại thiên giới mới xuất hiện thôi cũng phải trả một cái giá cao mà không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Đạo lý này đến bây giờ rốt cục họ đã hiểu.

Trước, đối với nhân loại này vô cùng khinh thị, bây giờ suy nghĩ một chút, quả thực muốn hung hăng tát mình mấy bạt tai. Nhất định chính là quá ngây thơ!

Ngẫm lại, nếu như tứ đại Thiên chủ thực sự cảm thấy thiên thứ năm rất dễ dàng công phá, cần gì phải mỗi người phái ra một quân đoàn tinh nhuệ như vậy? Vì sao Bất Can Thúy trực tiếp phái ra mấy trăm thiên nhân tu sĩ cấp bậc phó tướng, cộng thêm vài chủ tướng, không phải như vậy đủ rồi sao?

Chỉ tiếc, thời gian bọn họ lĩnh ngộ, hơi trễ.

Lúc này, bởi vì Kinh Hồng chưa từng xuất hiện, có thể thấy tình thế trong pháp trận càng thêm tràn ngập nguy cơ. Tứ đại quân đoàn cư nhiên cũng chỉ còn lại hơn mười lăm ngàn người.

Loại đả kích này, hầu như không người nào có thể thừa nhận.

Cho nên, một đám phó tướng lấy Tần Hỏa, trực tiếp mãnh liệt lên án phó tướng dưới quyền Kinh Hồng.

- Chủ tướng các ngươi lâm trận bỏ chạy! Quả thực mất mặt!

- Nàng đã bỏ các ngươi đi rồi!

- Thật quá đáng! Chuyện này không thể để yên!

Kỳ thực ngay từ đầu, bao gồm cả Tần Hỏa, những phó tướng trong nhóm quân đoàn này cũng chẳng qua là trút giận mà thôi. Cũng không muốn làm gì. Dù sao hiện tại toàn bộ bốn đại quân đoàn cộng lại chỉ còn lại hơn mười lăm ngàn người. Mỗi một nhánh quân đoàn tổn thất đều chênh lệch không bao nhiêu. Đúng là vẫn nên đoàn kết lại.

Chỉ là đám bọn hắn đánh giá thấp Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên do Kinh Hồng lãnh đạo, những người đó trong lòng vốn đang đè nén.

Bọn họ trách chủ tướng Kinh Hồng của mình sao? Đương nhiên là có một chút như thế, nhưng cũng không cường liệt.

Bởi vì Kinh Hồng cũng không phải là lâm trận bỏ chạy, mà là bởi vì tiêu hao quá lớn, phun ra một ngụm máu tươi. Tình cảnh kia, bọn họ toàn bộ đều thấy ở trong mắt. Không có ai đi hoài nghi cái này.

Bọn họ càng thêm thống hận, cũng là chủ tướng ba đại quân đoàn kia!

- Các ngươi còn có mặt mũi nói sao? Trước kia chủ tướng của ta vốn đã nhắc nhở các ngươi có khả năng vẫn tồn tại một pháp trận thứ hai, nhưng các ngươi có coi ra gì không?

- Cái gì gọi là chủ tướng bỏ rơi chúng ta? Nếu lúc trước không có nàng trả giá, các ngươi há có thể sống đến bây giờ?

- Nói đúng một chút, thời điểm lúc trước của chủ tướng nhà ta đề nghị, các ngươi đang ở đâu? Đều chết hết rồi sao?

Những lời này đến từ thiên nhân tu sĩ Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Thiên đỉnh cấp, thời gian qua cũng chịu đủ các loại vây khốn trấn áp, quả thực đều muốn chết.

Cho nên, bọn họ tuy là nhìn qua là theo đám người Tần Hỏa kia ầm ĩ. Nhưng trên thực tế, là trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng mấy đại chủ của Lam Quang lão tổ.

Đám người Lam Quang lão tổ, đều đang khổ cực chống đỡ phòng ngự. Nghe loại chỉ trích này, trong lòng tự nhiên sẽ có lửa giận. Bất quá, bọn họ cũng không thế nào phản bác. Bởi vì người ta nói đều đúng.

Nhưng đám người Tần Hỏa sẽ không quản nhiều như vậy, bọn họ thậm chí bỏ qua việc ra sức bảo trì phòng ngự, muốn vọt tới cùng đám phó tướng dưới trướng Kinh Kồng này liều mạng.

Cứ như vậy, phạm vi phòng ngự cùng sức mạnh trong thời gian ngắn yếu đi, rất nhiều thiên nhân tu sĩ lại một lần nữa bị lực lượng pháp trận nghiền ép.

Lam Quang lão tổ nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết, giận dữ hét:

- Các người có phải đều muốn chết ở chỗ này không hả? Nếu không muốn chết, liền cùng nhau vận công, trụ vững cho ta!

Thẩm Khê cũng trầm giọng nói:

- Lúc này là lúc nào rồi? Còn tranh chấp mấy vấn đề này? Các người có phải đều ăn no rỗi việc không hả? Chúng ta bên này xuất hiện thương vong lớn, tứ đại thiên bên kia khẳng định đã biết rồi. Cho nên, chỉ cần mọi người chống đỡ, nhất định có thể chờ được cứu viện bên kia tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK