- Tốt, có câu này của ngươi đã cứu ngươi một mạng, dù sao ta cũng không muốn một đứa bé mất đi mẫu thân từ nhỏ, cho dù phụ thân của nó là môn chủ của Thiên Kiếm môn.- Ngươi ngươi có ý gì?
Ngô Nhất Cúc không dám tin vào lời Sở Mặc, sau đó cười nhạt:
- Đến nước này rồi, ngươi còn có gan uy hiếp ta? Ngươi có biết những người giúp ta đều đã đến rồi?
- Biết.
Sở Mặc gật đầu:
- Ta còn biết hắn ta cũng ở ngoài, đang nghe ngóng chuyện, nãy giờ người nói nhiều lời với ta như vậy, chẳng qua cũng để kéo dài thời gian phải không?
- Ngươi ngươi biết cả?Ngô Nhất Cúc bặm môi, nhìn Sở Mặc:
- Sao lại có thể?
Sở Mặc xông ra ngoài lạnh lùng hoi:
- Chư vị đều đã tới rồi, lẽ nào vẫn muốn tiếp tục nghe trộm sao? Điều này hình như không hợp với thân phận của chư vị lắm!
Vừa nói, cửa phòng vừa bật tung ra, sau người từ bên ngoài nối đuôi nhau bước vào.
Sau người này không đeo mặt nạ hay giấu giếm thân phận của mình. Bởi vì Lục trưởng lão đã chết, thân phận đã bại lộ, nếu muốn giấu giếmtiếp ngược lại còn giống như là tính khí trẻ con vậy.
Năm người khác vây quanh một người, tựa hồ như là các ngôi sao ây quanh mặt trăng.
- Ta là môn chủ Thiên Kiếm môn.
Người đứng giữa bước tới, chỉ là một gã nam nhân chừng 40 tuổi, gã nhìn Sở Mặc nói.
Người đàn ông đó trông có vẻ rất trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, hai hàng lông mày nhọn hoắt dựng ngược lên tới tận trán. Y mặc áo dài màu xanh lam sẫm, mặt mày bảnh bao nhẵn nhụi, hai mắt sáng rực, dáng vẻ trông thật nho nhã. Y nhìn Sở Mặc và thản nhiên nói:
- Vốn dĩ, ngươi có thể lựa chọn tránh khỏi tất thảy những thứ này, tránh khỏi vũng nước đục này.
- Nước đục sao?
Sở Mặc nhìn Môn chủ của Thiên Kiếm Môn và mỉm cười hỏi:
- Ngươi nói rằng ta đang dính dáng vào vũng nước đục sao?
Môn chủ của Thiên Kiếm Môn thản nhiên gật đầu và nhìn Sở Mặc nói tiếp:
- Đừng nghĩ đến việc Học Viện Hoàng Gia Phiêu Diêu Cung là do ngươi gây dựng lên, cũng đừng nghĩ tới cái danh hiệu Cung Chủ làm gì. Kỳ thực thì... những thứ đó chẳng có tác dụng gì hết.
- Ồ?
Sở Mặc khẽ nhướn mày một cái rồi nhìn môn chủ của Thiên Kiêm Môn và hỏi:
- Vậy thứ gì thì có tác dụng đây? Thực lực sao?
Môn chủ Thiên Kiếm Môn gật đầu và nói:
- Ngươi rất thông minh, những người thông minh thông thường sẽ sống được lâu hơn một chút, chỉ tiếc là...
- Chỉ tiếc là ta đã giết chết trưởng lão của các ngươi, đúng vậy không?
Sở Mặc nhìn môn chủ của Thiên Kiếm Môn và hỏi.
- Đúng vậy, nếu không thì ta thực sự có ý định sẽ thu nạp ngươi vào Thiên Kiếm Môn.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn xác chết của Lục trưởng lão, thân một nơi đầu một nẻo mà khẽ thở dài một cái, ánh mắt để lộ sự lạnh lùng:
- Nhưng ngươi đã giết chết ông ta thì ngày hôm nay ngươi cũng buộc phải bỏ mạng.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn mà thản nhiên nói:
- Nói tới nói lui thì vẫn là câu nói đó thôi, thực lực! Tên Lục trưởng lão này cho rằng thực lực của y có thể thắng được ta nên mới ra tay một cách không hề kiêng nể gì như vậy, y muốn giết chết ta. Nhưng ngược lại, y lại bị ta một đao chém rụng đầu. Nay ngươi và đám người bên cạnh ngươi lại cũng cho rằng các ngươi dễ dàng có thể đánh bại được ta. Vì thế nên mới thể hiện thái độ thản nhiên của một kẻ vế trên như vậy; vì thế nên các ngươi mới dùng cái thái độ xem chừng có vẻ hòa bình thân thiện nhưng thực chất lại có vẻ khinh nhạo đó để nói chuyện với ta, có phải như vậy không?
Môn chủ Thiên Kiếm Môn cười nhạt một cái và không trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng một lão giả đứng bên cạnh y thì lại cười lạnh lùng và đáp lời:
- Nếu đúng là vậy thì đã sao nào? Nếu ngươi biết điều thì nhanh chóng giao nộp đứa bé đó, rồi sau đó giao lại quyền thừa kế Phiêu Diêu Cung lại cho chúng ta. Bọn ta sẽ để cho ngươi chết một cách thoải mái. Bằng không... ngươi và những người xung quanh ngươi, tất cả sẽ phải chết!
- Ngươi dùng người thân của ta để uy hiếp ta sao?
Trong ánh mắt của Sở Mặc bỗng để lộ ra chút lạnh lùng.
Lão giả đáp lời:
- Ngươi có thể làm như vậy, lẽ nào người khác lại không thể hay sao?
Ngô Nhất Cúc ở bên kia đang nhìn Sở Mặc một cách căm hận. Tuy ả không nói lời nào, nhưng trong ánh nhìn thù hận đó có kèm theo cả một chút khoái trá, ai cũng có thể cảm nhận được thấy điều đó.
Dường như ả muốn thốt lên:
- Báo ứng!
Sở Mặc khẽ thở dài một cái rồi nói:
- Ta hoàn toàn không hề động đến đứa bé đó. Trước nay ta hận nhất là việc lấy người thân của người khác ra để mà uy hiếp họ. Ta cho rằng đó là hành vi vô đạo đức nhất.
Tên lão giả đó nổi cơn thịnh nộ quát lớn:
- Chết tới nơi rồi mà ngươi còn dám nói dối!
Sở Mặc nhìn tên lão giả đó rồi thản nhiên nói:
- Ngươi là cái thá gì? Ta phải lừa ngươi sao?
Ngô Nhất Cúc dường như muốn ngây người ra đó, y ngẩn ngơ nhìn Sở Mặc, khóe miệng khẽ giật liên hồi. Rồi sau đó... ả nhìn qua môn chủ Thiên Kiếm Môn với ánh nhìn van xin.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn hơi do dự một chút, y nói với một tên đứng bên cạnh mình:
- Mau đón Tiểu Húc tới đây.
Tên đó gật gật đầu rồi quay người đi ra cửa luôn.
- Nếu như ngươi quả thực không làm vậy, thì... ta có thể đứng ra bảo lãnh, thả người thân của ngươi ra.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn Sở Mặc, ánh mắt thể hiện một chút kính trọng.
Hiểu rõ rằng bản thân mình có thể lợi dụng một số điều kiện, nhưng lại không dùng tới, điều này đủ chứng minh rằng tên thiếu niên này còn có lương tri.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn chỉ muốn có được một chút thừa kế của Phiêu Diêu Cung mà thôi. Nếu có được một phần thừa kế của Phiêu Diêu Cung trong tay thì Thiên Kiếm Môn sẽ có thể vượt qua Trương Sinh Thiên để trở thành môn phái cường mạnh nhất của Thanh Long đại lục.
Lúc này môn chủ Thiên Kiếm Môn vẫn chưa hề biết tới những sự thay đổi của Trường Sinh Thiên, một vài lão tổ uẩn cấp đã qua đời. Nếu y biết được thông tin này rồi, thì cho sư phụ của Sở Mặc đã Phi Thiên đi chăng nữa thì bọn chúng chắc chắn sẽ phải đánh giá lại thực lực của hắn.
- Vậy bọn họ thì sao?
Sở Mặc nhìn đám người Tiêu Nhất Nguyệt một cái.
Cũng vừa vặn đám người bọn Tiêu Nhất Nguyệt đang nhìn về phía hắn, trong ánh mắt của bọn họ thể hiện rõ sự lo lắng.
Nhưng tám nữ nhi đám Tiêu Nhất Nguyệt đều từ từ di chuyển qua đứng cạnh bên Sở Mặc. Tuy tất cả đều không nói gì... nhưng thái độ thì đã thể hiện quá rõ ràng.