Một đao này nếu như bổ xuống, hai mẹ con đều phải chết đầu một nơi thân một nẻo.
Nữ nhân liều mạng cầu xin, đứa trẻ đã sợ đến choáng váng, trốn ở trong ngực nữ nhân, một tiếng cũng không dám khóc. Nhưng tên cướp đó lại không chút nào nương tay, trường đao trong tay hung hăng chém xuống.
Gã dường như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng máu thịt văng khắp nơi, sau đó hai cái đầu bị chặt rơi xuống. Gã thích nhất... chính là cảnh tượng đó.
Kích thích!
Có thể làm cho tất cả khí huyết trên người của gã đều sôi trào. Cảm giác này, khỏi phải nói có bao nhiêu sảng khoái!
Trong nháy mắtkhi hạ đao xuống, tên Toa Lan đạo tặc dường như nhìn thấy có một vệt ánh sáng từ xuất hiện trước mắt, sau đó, gã cảm giác được toàn thân khí huyết sôi trào. Có một linh cảm truyền khắp đầu của gã.
Sau đó, tên này cái gì cũng không biết nữa.
Đứa trẻ trốn ở trong ngực nữ nhân lại trừng to mắt, nhìn cái đầucủangười xấu sắp giết chết nó cùng mẹ nóbay lên cao!
Đứa trẻ bị dọa sợ đến thét lên một tiếng, nhắm mắt lại, sau đó nước mắt từng giọt từng giọt lớn, theo hai mắt đang nhắm chặt của nó chảy xuôi xuống, Đứa trẻ mở miệng ra... Muốn khóc.
Tử Đạo, Âu Dương Phỉ cùng Mông Nã thậm chí không phát hiện Sở Mặc biến mất như thế nào! Là tu sĩ có cùng cảnh giới, điều đó làm bọn họ vô cùng chấn động đồng thời lại có một cảm giác thất bại to lớn.
Mà Sở Mặc, một đao kia chém xuống đầu của tên cướp rồi thẳng thắn đâm lao thì phải theo lao, cả người như là một vị thần hạ phàm, cầm trong tay trường đao Thí Thiên yêu dị huyết sắc, trong nháy mắt, đã chém ngã mười mấy tên cướp!
Một đao một người, gọn gàng dứt khoát. Hơn nữa nhanh đến mức độ khó mà tin nổi!
Mười mấy thành viên của Toa Lan đạo tặc mặc dù không có cao thủ Tổ Cảnh, nhưng tất cả đều là tu sĩ cảnh giới Đại Thánh. Bọn chúng cả đời này giết người thành tính, một thân chiến lực vô cùng cường hãn không nói, khả năng cảm ứng nguy hiểm căn bản không phải người bình thường có thể so sánh.
Dù cho là những đại gia tộc kia bên trong có tu sĩ Tổ Cảnh, cũng không nhạy cảm hơn bọn chúng được. Nhưng đối mặt với đao của Sở Mặc, đám tu sĩ cường hãn này lại không có một ai có thể né tránh!
Chờ đến khi đám Tử Đạo cùng Mông Nã xông tới đây, mười mấy Toa Lan đạo tặc đều đã bị Sở Mặc một mình chém chết.
Sự yêu tà của Thí Thiên căn bản là không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Một đao hạ xuống, chẳng những bỏ mình... Mà lại hồn diệt, đạo tiêu! Căn bản không có một con cá nào có thể lọt lưới!
Toàn bộ bên ngoài Thương Cổ Thành, hoàn toàn tĩnh mịch, ngàn vạn người trốn ra tất cả đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Đến giờ, bọn họ vẫn có một cảm giác rất không chân thật. Nghĩ tất cả trước mắt đều giống như là mộng ảo.
Lúc này, bên ngoài Thương Cổ Thành rốt cục truyền đến một tiếng trẻ con khóc.
Oa! Toàn bộ thế giới giống như là trong nháy mắt sống lại.
Sau đó, đám người kia nháy mắt mấy cái, lại phát hiện ở đây đã không còn bóng dáng kia nữa.
Một vài người có tu vi cảnh giới Đế chủ miễn cưỡng nhìn thấy ba tàn ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
- Cổ Thần gia tộc có đại năng tới cứu chúng ta!
- Chúng ta được cứu rồi!
- Toa Lan đạo tặc chết tiệt, giết chết bọn súc sinh đó, mẹ ơi, người chết không nhắm mắt!
- Con của ta, con nhắm mắt lại đi, các đại nhân của gia tộc Cổ Thần đã tới sẽ giết sạch bọn cường đạo!
Bên Trong Thương Cổ Thành, trên đường phố rộng rãi dường nhưnhìn không thấy một người đi đường nào, muôn người đều đổ xô ra đường, đã vô cùng quạnh quẽ..
Mấy tu sĩ Tổ Cảnh mạnh mẽ, dường như cũng mặc trang phục giống với những người bị Sở Mặc giết, đang cùng mấy tên tu sĩ Tổ Cảnh khác giằng co. Trong tòa thành lớn mênh mông còn có mười mấy tên cướp tạo thành đội ngũ đang cướp bóc bốn phía.
Sở Mặc vọt lên không trung, thấy rất rõ ràng. Những đội ngũ cướp kia có mục đích tương đối rõ ràng, tốc độ cướp bóc nhanh đến mức tận cùng.
Hơn nữa, tất cả bọn chúng đều cố ý bỏ qua vài chỗ. Mà những chỗ đó, tất cả đều có khí tức cực mạnh phát ra nhưng lại không có ai đứng ra ngăn cản.
- Một đám súc sinh!
Sở Mặc lạnh lùng mắng một câu. Cũng không biết là mắng những tên Toa Lan đạo tặc hay là mắng những đại tộc trong thành thấy chết mà không cứu. Sở Mặc xuất hiện, phá vỡ thế giằng co của đám tu sĩ Tổ cảnh.
Một tên Toa Lan đạo tặc pháp khí mặt nạ màu đen là tu sĩ Tổ Cảnh vô cùng lạnh lùng, âm hiểm nhìn Sở Mặc:
- Bớt lo chuyện người khác đi, hiện tại cút xa một chút, đám người vừa mới bị ngươi giết chết đều là thủ hạ của ta, ta có thể coi như không thấy.
Sở Mặc không nói chuyện, giơ tay liền là một đao. Một ánh đao màu máu trong nháy mắt xé gió mà tới, sau một khắc liền xuất hiện ở trước mặt tên tu sĩ Tổ Cảnh..
Tên tu sĩ Tổ cảnh gầm lên giận dữ, trên người của gã phát ra một luồng khí thế hùng hồn, sau đó giơ tay bổ ra một đao.
Keng!
Đao gãy, cánh tay cũng gãy, nửa đoạn thân thể cũng đứt lìa!
- A! Tên Toa Lan đạo tặc Tổ cảnh này rống lên một tiếng kinh thiên, thân thể trong nháy mắt khựng lại, sau đó vô cùng kinh hãi nhìn Sở Mặc, dường như không thể tin được người này có năng lực một đao chém đứt cơ thể của mình.
Sở Mặc lại không cho gã bất kỳ cơ hội nào đã ra tay lần nữa.
Lúc này, Toa Lan đạo tặc Tổ Cảnh khác đều kịp phản ứng, rống giận, đánh thẳng về phía Sở Mặc. Khiến cho Sở Mặc khiếp sợ không gì sánh nổi chính là trước đó mấy tu sĩ Tổ cảnh giằng co với Toa Lan đạo tặc thế mà... Cũng tấn công về phía hắn!
- Cái này...
Sở Mặc cả người đều có chút bối rối.
Nhưng động tác của hắn lại không hề chậm, lui lại, trong nháy mắt đã cách xa mấy vạn dặm, đứng trong hư không, nhìn đám người đang tấn công về phía hắn. Biểu cảm trên mặt Sở Mặc trở nên vô cùng băng lãnh. Hắn hiểu ra những người này trước đó chẳng qua là ở đó giả vờ mà thôi!
- Cho ai nhìn?
Đương nhiên là cho một số người trong gia tộc Cổ Thần nhìn!
Lẽ ra Sở Mặc không nên quản một số việc. Bởi vì giữa hắn và gia tộc Cổ Thần trong tương lai tất có tranh chấp. Nếu đã đi cùng đám Hầu Tử thì không có khả năng không có chút mâu thuẫn nào với Cổ Thần gia tộc.
Nhưng bây giờ, Sở Mặc đã thật sự nổi giận!