Mục lục
Thí Thiên Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ác thật mà.

Ngay cả người đàn ông trung niên kia cũng không nhịn được than thầm một câu.

- Đúng là âm hiểm!

Long Thu Thủy trợn mắt há miệng nhìn màn trình diễn phía bên kia. Y hoàn toàn không ngờ sự tình sẽ có kết quả như vậy.

Sở Mặc tuyệt đối không phải là đối thủ của Tần Khiếu Thiên, đừngnói là y, ngay cả những người thân cận bên cạnh Sở Mặc cũng đều đồng ý với quan điểm ấy. Cho nên dù Sở Mặc có dẫn kiếp Thiên Tiên ra, nhưng cũng chưa ai dám chắc sẽ có kết quả gì tốt đẹp. Nào ngờ, hắn lại dám trải qua hai lần thiên kiếp liên tiếp.

Hành động này, ngang bằng tự sát!

Chẳng một tu sĩ nào dám làm như thế!

Nhưng thật ra với Sở Mặc mà nói thì đây không thành vấn đề, đó cũng chẳng phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy. Thân thể tổ cảnh muốn tiếp tục tôi luyện, được nâng cao hơn nữa, thì chỉ có dùng cách này rèn giũa lặp đi lặp lại mới được. Sở Mặc còn ước gì bản thân có nhiều thiên kiếp, thiên kiếp lại mạnh hơn nữa kìa.

Ý tưởng này của hắn nếu mà để người khác biết, có lẽ sẽ dọa cho người ta phát ngất.

Trên thực tế, cho dù là Sở Mặc, sau khi trải qua kiếp Thiên Tiên, tiếp tục độ kiếp Chân Tiên cũng là một bài kiểm tra khó nhằn.

Hắn không thi triển phép tránh sét nào, càng không tế ra bất cứ pháp khí gì, bởi vì hắn muốn cơ thể xác thịt của mình tiếp tục đột phá! Hắn muốn biết đẳng cấp cao hơn của thân thể tổ cảnh là gì? Kim cương bất hoại thân sao?

Sở Mặc không biết, nhưng là hắn muốn thử!

Ầm!

Sấm sét cấp độ Chân Tiên khủng bố bổ lên người hắn, trực tiếp đánh cho hắn bị thương, một nửa người hắn máu thịt đầm đìa.

Thân thể Sở Mặc lảo đảo một chút, lại bị một cột sét khác đánh trúng, máu tươi tiếp tục vẩy ra, đó chính là máu Chân Tiên! Mạnh mẽ đến khủng khiếp!

Máu tươi văng đầy trời, làm người xem hết hồn.

Không ít người cảnh giới cao thâm nhìn thấy đều khó nén nổi mà hô lên kinh hãi.

- Hắn bị thương rồi!

- Độ kiếp hai lần liên tiếp… rõ là tự đâm đầu vào cái chết mà!

- Ai, thật đáng tiếc! Tất cả người quan tâm đến Sở Mặc trên mặt đều lộ vẻ âu lo.

Những kẻ căm hận Sở Mặc, ví dụ như Long Thu Thủy lại nở nụ cười vui vẻ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng:

- Ha ha, lần này giả vờ giả vịt hơi quá đà rồi hả?

Đồng Ảnh nhẹ mím môi, không kìm nổi nói một câu:

- Ta cảm thấy… dũng khí của hắn rất đáng được tôn trọng.

Tất cả bọn Triệu Đông Minh, Phương Hồng Nhạn và Trương Song Song đều nhìn Đồng Ảnh có chút khác thường. Ánh mắt lạnh như băng của Long Thu Thủy liếc qua Đồng Ảnh:

- Ngươi đang nói giúp cho hắn sao?

Đồng Ảnh lập tức hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, hạ giọng nói:

- Không phải, chẳng qua là ta cảm thấy, dũng khí này của hắn, đáng được tôn trọng thôi.

- Tôn trọng cái quỷ!

Triệu Đông Minh cười lạnh:

- Đây không phải dũng cảm, đây là ngu ngốc! Là tự mình lao đầu vào chỗ chết! Trương Song Song im lặng một chút, sau đó nói:

- Quả thực đúng là bản thân hắn muốn chết, ta không cho rằng đây là dũng cảm.

Phương Hồng Nhạn tuy rằng không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đồng Ảnh lại mang theo vài phần lo lắng.

Trong thời gian này, biểu hiện của Đồng Ảnh có chút lạ. Dường như nảy sinh ra khoảng cách với Thu Thủy đại nhân.

Đồng Ảnh cúi đầu, không nói gì thêm. Lúc này, một trận hô lên mạnh mẽ của bầy người hấp dẫn sự chú ý của phía bên này, mọi người đều nhìn lại về hướng Sở Mặc.

Ánh mắt của Long Thu Thủy hơi hơi nheo lại, khóe môi tách ra nụ cười sáng lạn, thản nhiên nói:

- Đồng Ảnh, nhìn thấy chưa? Hắn bị đánh cho đến xương cốt cũng gãy rồi! Qua được kiếp Thiên Tiên lại đòi độ nốt kiếp Chân Tiên, hắn coi thiên kiếp là cái gì? Thuốc bổ sao? Thiên kiếp luyện thể, nói thì dễ dàng, nhưng từ xưa đến nay có mấy người thành công đâu. Liên tục độ kiếp… lại chẳng có lấy một người!

Trạng thái của Sở Mặc quả thực không được tốt lắm, hiện giờ thân thể hắn đã rách tung rách tóe, đến nội tạng cũng bị lộ ra ngoài. Vài chỗ trong cơ thể còn thấy rõ cả xương trắng. Động tác của hắn cũng dần trở nên chậm chạp, dường như mỗi lần gánh đỡ một tia sét đều cần hao phí rất nhiều sức lực. Không còn khí thế tiện tay lấy sét làm roi quật người như khi nãy nữa.

Tần Khiếu Thiên đang chống đỡ thiên kiếp Đế Chủ ở nơi cách Sở Mặc không xa ngửa mặt lên trời rít gào:

- Sở Mặc! Ngươi phải cố mà chịu đựng cho ta!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lòng tự nhủ không phải Tần Khiếu Thiên hận Sở Mặc đến thấu xương hay sao? Vì cớ gì mà còn đi cổ vũ cho hắn? Lúc này, tiếng gầm gừ của Tần Khiếu Thiên lại truyền đến:

- Ngươi phải sống cho ta! Mạng của ngươi… thuộc về ta! Tên khốn kiếp này! Ngươi hủy đạo hạnh của ta, phá nát con đường tu hành của ta! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi ngàn vạn lần đừng có để bị sét đánh chết! Nếu không ta sẽ ôm hận cả đời! Chịu đựng cho ta!

Ầm!

Một ngọn sét Đế Chủ bổ về phía Tần Khiếu Thiên, át đi giọng nói của y. Nhưng mọi người ở nơi xa đều nghe đến trợn mắt há miệng, hóa ra là vì vậy, mới hy vọng Sở Mặc chịu đựng qua được à?

Nhưng ngẫm lại, tên Tần Khiếu Thiên này cũng đủ thê thảm, là một tồn tại đến ngay các đại nhân trẻ tuổi cũng phải ngưỡng mộ, ở cảnh giới Chân Tiên mà giết được Đế Chủ bậc ba, đánh cho Đế Chủ bậc sáu trọng thương, thiên kiêu như vậy mà lại rơi vào tay Sở Mặc trên Thiên lộ, bị ép phải trải qua thiên kiếp.

Tần Khiếu Thiên nói Sở Mặc hủy đạo hạnh của y, phá nát con đường tu luyện của y… quả thực không nói sai. Từ một phương diện nào đó mà nói thì xác thực là như vậy! Tuy rằng, hết thảy mọi kết quả này, đều là do Tần Khiếu Thiên tự chuốc lấy.

Y ỷ vào có món pháp khí cổ xưa kia, không sợ sét đánh, ở lại không đi. Kết quả là sau khi Sở Mặc vượt qua kiếp Chân Tiên, tinh thần của y thả lỏng, cho là đã xong có thể dạy dỗ tận tình cho Sở Mặc một trận rồi, liền thu món pháp khí tránh sét cổ xưa đó lại.

Kết quả… cái tên điên Sở Mặc này, phát cuồng dẫn kiếp Chân Tiên ra.

Sơ suất quá! Thật là quá sơ suất!

Cho dù người có bản lĩnh tày trời, nhưng đối mặt tình huống như vậy thì vẫn là hết cách!

Trong số bọn người vây xem từ xa có vài kẻ là tùy tùng của Tần Khiếu Thiên, lúc này âm thầm liếc nhìn lẫn nhau, không ngờ trong những ánh mắt ấy lại là vẻ vui sướng khi người gặp họa!

Bọn họ đều là những đại nhân trẻ tuổi ngày xưa!

Hiện giờ lại trở thành tùy tùng của Tần Khiếu Thiên, thật sự cam tâmtình nguyện sao?

Sao có thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK