- Đạo hữu thật quá cẩn thận rồi…. mọi chuyện cứ từ từ.
- Nói cái rắm!
Sở Mặc một đao tiếp một đao, triển khai ảo ảnh Tật Phong Bộ, nghĩ muốn công kích nam tử trẻ tuổi này.
Nam tử trẻ tuổi lúc đầu không ngừng trốn tránh, tuy nhiên sau đó như chiếm được chỉ lệnh gì đó, bỗng nhiên cười nói:
- Thật có lỗi, gia sư không còn hứng thú với ngươi, bảo ta giết ngươi.
Nói xong quạt xếp trong tay hắn mạnh mẽ nổ bung, không ngừng lại bắn ra mười hai thanh kiếm nhỏ màu vàng kim….!
Mặt trên của mỗi thanh kiếm nhỏ đều khắc bảy vì sao, bộc phát ra khí tức kinh khủng!
Khí Chí Tôn!
Quạt xếp trong tay nam tử trẻ tuổi này lại là một kiện khí Chí Tôn!
Tuy nhiên trên mặt Sở Mặc lại không có chút sợ hãi nào, lạnh lùng cười, Thí Thiên trong tay đột nhiên bay vút lên.
Đ…A…N…G
Keng!
Leng keng!
Một hồi tiếng kim loại va chạm vang lên!
Thân hình Sở Mặc lui về phía sau mấy bước, khóe miệng có một tia máu tươi.
Mười hai thanh kiếm nhỏ đều bị bẻ gãy từ giữa.
Mà nam tử trẻ tuổi lại mồm khạc ra máu, trong đôi mắt bình tĩnh tràn ngập kinh hãi.
Nhìn cây đao trong tay Sở Mặc, lại nhìn Sở Mặc:
- Ngươi… ngươi là người kia?
Thời điểm nói những lời này, trong mắt người trẻ tuổi kia tràn ngập tuyệt vọng.
Hiển nhiên hắn nhận ra Sở Mặc.
Nhưng đã trể.
Rắc rắc!
Một đạo sấm sét xuất hiện trên bầu trời.
Thí Thiên chém qua một đao, phân nam tử trẻ tuổi này thành hai. Nguyên Thần gì đó, Đan Điền, hay Đạo Đài… đều bị chém vỡ.
Nam tử trẻ tuổi nháy mắt mất mạng.
Sau đó hai nửa thân của nam tử trẻ tuổi trực tiếp hóa thành một con vượn màu xám trắng, cao chừng một trượng, xác chết vẫn còn không ngừng rung động. Tuy rằng đã chết nhưng linh hồn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
- Lại là một con vượn…
Sở Mặc bĩu môi, sau đó nhìn về phía Thất Tinh động, trong thần sắc nhiều thêm vài phần ngưng trọng.
Một con khỉ hóa thành người, không ngờ lại không có kẽ hở nào, nếu không phải linh giác của Sở Mặc vô cùng hùng mạnh, hơn nữa mảnh lãnh thổ này ít khi xuất hiện tu sĩ nhân loại, thật đúng là rất khó kết luận nó không phải người. Điều trọng yếu hơn chính là thực lực của con khỉ này đã đạt tới cảnh giới Phi Thăng kỳ đỉnh cao.
Thuộc loại bất cứ lúc nào cũng có thể độ kiếp phi thăng.
Xem ra… nguy cơ ẩn giấu phía trước nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Thất Tinh Tôn Giả ở trong Thất Tinh động bên kia, trong nháy mắt khi nam tử trẻ tuổi ngã xuống, thân hình khẽ run rẩy, trong mắt lóe lên quang mang, hiện lên một chút khiếp sợ, thất thanh nói:
- Làm sao có thể? Con khỉ của ta sao có thể chết?
Nói xong Thất Tinh Tôn Giả gắt gao nhìn chằm chằm Đại Công Kê, thanh âm vô cùng âm u lạnh lẽo nói:
- Con gà con, bằng hữu của ngươi… rốt cục là ai? Hắn làm sao có thể giết được con khỉ đó?
- Kê gia đã từng nói... kia, không phải.... bằng hữu... của Kê gia!
Đại Công Kê đã bị giày vò tới nửa chết nửa sống, nhưng vẫn đánh chết không thừa nhận.
Thất Tinh Tôn giả vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Công Kê một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười rộ lên:
- A…. ngươi không nói thì sao? Hắn sớm hay muộn đều phải vào! Ở trong này… bản tôn là vô địch! Tới lúc đó bản tôn tự nhiên sẽ biết vật nhỏ này là ai. Dám giết khỉ con của bản tôn… bản tôn nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.
Đại Công Kê rũ mí mắt, một câu cũng không nói.
Thất Tinh Tôn Giả lầu bầu, xoay người rời đi.
Sở Mặc nhanh chóng đi tới cửa động Thất Tinh động, hắn đứng ở trên ngọn núi cách mấy ngàn dặm bắt đầu đẩy.
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi.
Lập tức trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Động phủ này lại đẩy ra được!
Có thể khiến hắn bị cắn trả, ít nhất có thể chứng minh một chuyện: Động phủ trước mắt này đã vượt qua trình độ Tiên giới!
Sở Mặc nhớ tới bộ dáng muốn nói lại thôi lúc trước của tộc trưởng chuồn chuồn, nhớ tới voi lớn khổ người rất lớn nhưng lá gan lại nhỏ không ngừng cảnh cáo tộc trưởng chuồn chuồn. Rốt cục hiểu rõ, chiếm cứ ở trong này… nhất định là một tồn tại vô cùng khủng bố!
Không đẩy được thứ tồn tại ở trong động phủ này, như vậy…. ta liền đi về chỗ động phủ này là được!
Sở Mặc nghĩ đến liền làm, trực tiếp bắt đầu đi về chỗ động phủ. Còn chưa đi tới một phần mười hắn liền cảm giác được trời đất quay cuồng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Lần cắn trả này… không ngờ lại còn độc hơn so với vừa rồi.
Lần này Sở Mặc rốt cục bị kinh sợ.
Sao chỗ động phủ này còn đáng sợ hơn thứ tồn tại trong động phủ? Đây là ý gì?
Chẳng lẽ nói, chỗ động phủ này là một pháp khí đáng sợ sao? Cho dù nó là pháp khí Chí Tôn cũng không thể khiến mình bị cắn trả như thế!
Trên mặt Sở Mặc mang theo hào quang nghi ngờ bất định, đúng lúc này, Thương Khung Thần Giám trước ngực đột nhiên truyền tới một cỗ nhiệt lượng nhàn nhạt. Sau đó một đoạn tin tức liền truyền vào trong đầu của hắn. Sở Mặc khẽ ngẩn ra, đã rất lâu rồi… đây là lần đầu tiên sau khi Thương Khung Thần Giám phát hiện ra viên huyết nguyệt thứ tư giám định cho hắn.
Sau khi đọc xong đoạn tin tức kia, cả người Sở Mặc đều bị sợ ngây người. Hắn không thể tưởng tượng được ở nơi Tiên giới này lại tồn tại một động phủ biến thái như thế.
Nếu như nói Phật môn lúc trước đã khiến hắn chấn động rất lớn, nhưng dù sao cũng là vật ngoại lai, là có ý lựa chọn ẩn cư ở Tiên giới. Mà Thất Tinh động trước mắt này, không ngờ lại chính là một tòa động phủ Chí Tôn!
Cái vị tồn tại trong động phủ kia không ngờ lại là một Chân Tiên!
Cái này làm sao có thể đánh?
Cho dù hắn đưa ra phân thân hoàn mỹ, cho dù trong Thất Tinh động là một tu sĩ cảnh giới Chân Tiên. Nhưng hắn tại sao có thể là đối thủ của một Chân Tiên cao nhất chứ?
Còn có việc Sở Mặc không hiểu nổi, đường đường là một Chân Tiên cao nhất, chỉ cách Đế Chủ một bước vô cùng ngắn… làm sao lại ẩn thân ở trong nơi này? Đây quả thật không hợp với lẽ thường!
Thương Khung Thần Giám cho ra tin tức rất đơn giản, chỉ có ngắn ngủi hai câu nói:
- Động phủ Chí Tôn, Chân Tiên cao nhất.
Chỉ tám chữ!
Nhưng đối với Sở Mặc mà nói là đã đủ, tin tức này đã vô cùng kinh người rồi.