Đây nào phải một gia tộc bình thường, mà rõ ràng là một con quái vật lớn mới đúng!
Một cây cột lớn chân chính đâm sâu vào Linh giới!
Nếu gia tộc như vậy mà nhằm vào ai một cách nghiêm túc… thì có lẽ người này thật sự sẽ không còn đường sống trong Linh giới. So sánh ra, loại môn phái chiếm cứ nơi này nhiều năm như Linh Vận Môn căn bản cũng không thể chịu nổi một đòn!
Thậm chí người ta còn không cần vận dụng sức mạnh của gia tộc quá nhiều là có thể hoàn toàn đè bẹp Linh Vận Môn rồi!
- Đây chính là sự chênh lệch về sức mạnh giữa gia tộc lớn và nhỏ.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc chăm chú:
- Cho nên lúc đó chúng ta vốn không hề có một chút lòng dạ phản kháng nào, chỉ đành bỏ qua cơ nghiệp đã gây dựng ở thành Khánh Phong mà vật vã chạy trốn. Hạ Phong cười khổ ở một bên nói:
- Ta còn nhớ rõ năm đó ở nhân giới, có đi ngang qua một trấn nhỏ, thấy một tên ác bá đang ức hiếp một người trong vùng, thực lực của ác bá kia phỏng chừng cũng chỉ có hoàng cấp bốn năm tầng, trong mắt ta chỉ như con kiến. Nhưng không ngờ cả trấn không một ai dám đứng ra chống đối y, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn y sợ y hiểu lầm. Sau rồi ác bá đó bị ta dùng một quyền đánh chết, kết quả là bọn lâu la dưới tay y chim muông tan tác hết… một đám lưu manh vô lại. Những dân chúng bình dân này nhìn ta như thể nhìn một vị thần vậy. Nếu bàn về chênh lệch, thì Linh Vận Môn ở nơi này trong mắt nhà Âu Dương kia… cũng gần như ta nhìn tên ác bá đó vậy! Sở Mặc gật gật đầu, than nhẹ một tiếng:
- Đúng vậy, nhà Âu Dương… rất khó đối phó!
Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung tuy cũng đều biết nhà Âu Dương ở Khánh Phong thành, nhưng bọn họ lại không thể nào hiểu cặn kẽ và tỉ mỉ bằng đám người Diệu Nhất Nương, nay nghe xong tim cũng không khỏi đập nhanh dồn dập.
Gia tộc này thật quá kinh khủng!
Nếu bọn họ thực sự nghiêm túc, thì ai có thể là đối thủ của bọn họ đây? Lúc này Lục Thiên Kỳ ở một bên nhẹ giọng nói:
- Ta từng nghe tỷ tỷ nói, môn phái chân chính đứng ở đỉnh cao trong Linh giới thì số tu sĩ nửa bước Luyện Thần đã có trên trăm, tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao thì lại càng nhiều vô số kể! Bọn họ mới là chú tể thực sự của toàn cõi Linh giới. Hơn nữa loại thế lực như vậy đều có con đường riêng để liên lạc với Tiên Giới và Thiên giới. Bình thường cũng có thể thu được lượng lớn tài nguyên từ Tiên Giới, thậm chí là Thiên giới.
Sở Mặc cùng đám người Tần Thi, Đổng Ngữ và Diệu Nhất Nương liếc mắt nhìn nhau, đều từ vẻ mặt của đối phương mà đọc ra ba chữ Huyễn Thần Giới! Mỗi hàng rào ngăn cách giữa các thế giới đều rất vững chắc. Muốn phá vỡ rào cản này gần như chỉ có một thời điểm, đó chính là sau khi đã lĩnh ngộ được toàn bộ thế giới và phi thăng, hàng rào này mới tự mở ra để cho người đi qua.
Bởi nếu người như vậy mà cứ để lại ở thế giới này, sẽ khiến các luật trời đều bị phá vỡ. Cho nên khi phi thăng, thực ra là người phi thăng đang bị các quy tắc và sức mạnh của thế giới này bài xích ép phải rời đi… hoặc là tiễn đi. Chứ không phải là do bản thân đã mạnh đến mức phá vỡ được hàng rào mà vượt qua.
Người như vậy tuy không phải là không có, nhưng lại cực kỳ hiếm gặp!
Đại đa số người phi thăng đều là khi đã lĩnh ngộ đến một trình độ nhất định nào đó, liền bị quy tắc ở thế giới đó đào thải, tiến đến một tầng cao hơn.
Về phần thiên kiếp, đó chính là cái giá phải trả nếu muốn tiến lê một tầng mới!
Bên này muốn đuổi người, nhưng bên kia… chưa chắc đã nhận một cách cam tâm tình nguyện! Nhất định phải kiểm tra mới được. Mà bài kiểm tra chính là thiên kiếp! Cho nên con đường để lấy được tài nguyên trực tiếp từ Tiên Giới hoặc Thiên giới trong miệng Lục Thiên Kỳ, dường như có rất ít khả năng là theo cách thông thường, chỉ có nơi kì dị nối thông bốn giới Thiên, Tiên, Linh, Nhân như Huyễn Thần Giới… mới có năng lực này.
Ánh sáng lóe lên trong con ngươi Sở Mặc, bởi vì mong muốn của hắn chính là biến Phiêu Diêu Cung trở thành một môn phái lớn như vậy!
Vậy thì sau khi giải quyết được khó khăn này, không sớm thì muộn hắn… cũng phải phát sinh xung đột kịch liệt với các môn phái gốc trong Linh giới này! Bất cứ một thế lực mới nổi nào muốn đứng vững, đều không phải là một việc dễ dàng. Không muốn chiến đấu đổ máu, không muốn hy sinh, mà chỉ đòi được phát triển trong hòa bình, đó là nằm mơ!
- Mọi người cũng không cần phải nổi giận, bọn họ muốn tấn công chúng ta cũng không phải việc dễ dàng như vậy…
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
- Lần này rất có khả năng mục tiêu của bọn họ là ta, Tần Thi và Đổng Ngữ.
Mọi người đều hơi ngẩn ra, theo bọn họ, quân nhà Âu Dương chia làm hai ngả, tung ra lực lượng hùng mạnh như vậy thì mục đích nhắmtới phải là tất cả mọi người mới đúng.
Lúc này, Thẩm Tinh Tuyết ở một bên nhẹ giọng nói:
- Có khả năng bọn họ đã biết bí mật của Huyễn Thần Giới.
Huyễn Thần Giới!
Trong lòng ba người không biết chuyện là Tiếu Vạn Quân, Lý Phương Trung cùng Lục Thiên Kỳ đều chấn động mạnh!
Bọn họ cũng không phải tu sĩ bình thường, nên đương nhiên là đã từng được nghe nói đến nơi thần bí này. Nhất là Lục Thiên Kỳ, tronglòng vô cùng rung động nhưng đồng thời lại cảm nhận được một trận mất mát.
Nàng dường như đã hiểu được vì sao Sở Mặc lại mạnh mẽ như vậy, hóa ra hắn có thể ra vào một thế giới kỳ diệu như vậy! Cùng với mất mát, Lục Thiên Kỳ cũng không nhịn được có chút tự ti. Bản thân chẳng qua là một thiếu nữ tầm thường trong Linh giới, chênh lệch với người ta… quả thực quá lớn!
Không cần để ý đến vấn đề khác, chỉ nhìn đám người Diệu Nhất Nương là biết, họ mới đến đây được bao lâu chứ… vậy mà đều tiến vào kỳ Kim Đan cả rồi! Khiến cho Lục Thiên Kỳ càng khó chấp nhận hơn đó chính là Phương Lan.
Phương Lan đã từng là người ra sao Lục Thiên Kỳ cũng là người rõ ràng nhất. Cách đây chưa bao lâu, Phương Lan chỉ là một cô gái trên trấn nhỏ, so với nàng thì nàng là công chúa, mà Phương Lan… thì chỉ là nha hoàn!
Nhưng hiện tại, cảnh giới của nàng vẫn dừng tại Trúc Cơ như cũ, mà Phương Lan… cũng đã bước tới con đường Kim Đan!
Chẳng lẽ nói, trở thành đồ đệ của hắn… là có thể thay đổi vận mệnh ư?
Giờ khắc này thậm chí trong lòng Lục Thiên Kỳ còn nảy sinh ra một suy nghĩ: Hay là ta cũng bái hắn làm thầy?