Cho nên, nếu có thể trở thành thành viên của Cổ Thần gia tộc chẳngkhác nào ôm được một cái chân lớn. Từ nay về sau cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Cho nên, điều kiện này vừa đưa ra, vốn trước cửa phủ thành chủ có thể giăng lưới bắt chim được(vắng vẻ) nhất thời xuất hiện rất nhiều tu sĩ. Những tu sĩ đó về mặt tu vi chưa chắc là đặc biệt lợi hại, nhưng đối với những phương diện khác lại tương đối am hiểu, thậm chí có thể nói là sở trường.
Nói thí dụ như, có người đặc biệt am hiểu cách thanh lý và phân loại tài sản, có người lại đặc biệt am hiểu các loại khoản mục, còn có người rất rành việc xây dựng thành. Nói ngắn gọn, đủ loại nhân tài trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một canh giờ đã chật ních một đường cái rộng bên ngoài phủ thành chủ.
Cổ Băng Băng sợ đến ngây người. Trước đó nàng không phải không muốn chiêu mộ nhân tài. Dù sao, giết chết mấy đại gia tộc, việc hoạt động của thành vẫn không thể dừng lại được. Phải cần số lượng lớn nhân tài để bổ sung vào, nhưng nàng cũng gần như hết đường xoay chuyển, nghĩ lòng người Thương Cổ thành ngày nay đang bàng hoàng, có thể có bao nhiêu người tán thành người mới tới làm thành chủ như nàng chứ?
Nhưng nàng đã xem thường tia sáng trên người nàng phát ra, cũng xem thường uy lực của bốn chữ “Cổ Thần gia tộc” rồi! Về điều này vẫn là do Thiên Không lão tổ tiền trảm hậu tấu, trước đó cơ bản không nói gì với Cổ Băng Băng. Cổ Băng Băng lúc biết được cũng không nghĩ gì. Chỉ là một thân phận thành viên của Cổ Thần gia tộc mà thôi, thực sự chằng là gì. Cổ Thần gia tộc cho tới nay đều vô cùng khát cầu với nhân tài ưu tú.
Là con cháu dòng chính của Cổ Thần gia tộc, Cổ Băng Băng thậm chí có thể đồng thời triệu tập hàng tỷ người, cho bọn họ thân phận thành viên Cổ Thần gia tộc.
Sau đó, những người này chính là người của Cổ Băng Băng nàng. Mà Cổ Thần gia tộc đối với chuyện như này cơ bản không can thiệp vào, hoàn toàn ủy quyền.
Sau đó, 48 thành viên trên Phong Thần bảng bắt đầu phân đi các tỳ chức, thậm chí không cần ai phân phó, ai nên làm gì đều tự đi làm.
Chớ thấy bọn họ thân ở chức vị cao vô số năm làm cho người khác cảm thấy cao cao tại thượng, không có chút lực hành động. Trên thực tế, đám người đó một ngày muốn hành động thì năng lực của bọn họ mới là độc nhất vô nhị, mới là mạnh nhất trên đời!
Có người chuyên phụ trách xử lý những thành viên của đại gia tộcđầu hàng, cũng không phải phong ấn rồi là không sao. Những người mang tội ác tày trời đáng giết phải giết, đáng phế phải phế, cho những bách tính Thương Cổ thành, cho Cổ Thần gia tộc một công đạo.
Đâu có đạo lý ngươi đầu hàng là không có chuyện gì nữa?
Tội không đáng chết thì sẽ phế bỏ, sẽ qua một vài cổ pháp để phế bỏ mạch máu những người đó. Nói ví dụ như nắm trong tay Nguyên Thần của bọn họ.
Sau đó bắt những người này thành đầy tớ, đi làm một số chuyện lặt vặt. Những người già và trẻ em thì có thể không phải làm, nhưng cũng vẫn sẽ trở thành nô bộc.
Thế giới của người tu luyện cũng là được làm vua thua làm giặc!
Không có gì oán trách, cũng không ai đồng tình với họ. Bởi vì những điều đó đều là do bọn họ tự chuốc lấy. Có thể trong đó có rất nhiều người là vô tội, nhưng khi tộc của bọn họ làm ác bọn họ lại không đứng ra ngăn cản, bọn họ đều vẻ mặt vui vẻ hưởng thụ những lợi ích mà tộc họ mang lại cho họ. Cho nên, khi gia tộc rơi vào tay giặc, bọn họ cũng sẽ phải chịu chung số phận. Nhất định sẽ có vài con cá lọt lưới, nhưng không sao. Mấy gia tộc trong Thương Cổ thành từ hôm nay trở đi cũng đã thực sự trở thành lịch sử rồi. Không đến bao nhiêu năm nữa sẽ không còn ai nhớ đến họ.
Có lẽ chỉ có mấy con cá lọt lưới chạy được đó mới có thể nhớ tới chuyện này ở trong lòng, ghi hận Cổ Băng Băng, ghi hận Cổ Thần gia tộc. Nhưng điều đó cơ bản không có ý nghĩa gì cả. Khi gia tộc bọn họ đang thịnh, ngay cả Cổ Băng Băng cũng không đánh lại được huống chi nói đến sau khi lưu lạc.
Cho nên, những con cá lọt lưới đó sau cùng hoặc là mai danh ẩn tích, sau đó rời xa khỏi phạm vi thế lực của Cổ Thần gia tộc... sống thế chođến già.
Nửa tháng sau, toàn bộ Thương Cổ thành rực rỡ hẳn lên.
Những chỗ trước đây bị cuộc chiến phá hủy sớm đã được tu sửa hoàn tất. Vốn phủ thành chủ hoang sơ lãnh tĩnh thì nay cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bởi trong phủ thành chủ có vô số thành viên của mấy gia tộc trong Thương Cổ thành, rất nhiều người thậm chí đã từng là thành viên nòng cốt! Hôm nay lại trở thành hạ nhân trong phủ thành chủ, làm những chuyện nhỏ nhặt nhất. Đây cũng không phải Cổ Băng Băng yêu cầu mà là những thành viên của mấy gia tộc đó khóc lóc cầu xin.
Trong lòng bọn họ không hận sao? Đương nhiên hận!
Vốn được lơ lửng trên mây, nay lại lưu lạc nơi bụi rậm, làm sao lại không hận được?
Nhưng hận thì có tác dụng gì? Bọn họ không thể thay đổi được hiện thực này!
Nếu như những người đó phân tán đến những nơi khác của ThươngCổ Thành hoặc là dứt khoát chọn lưu vong thì vận mạng của họ sẽ thê thảm không chịu nổi.
Càng nghĩ, đám người bọn họ lại bi ai phát hiện, lối ra tốt nhất của bọn họ là ở lại phủ thành chủ!
Cho nên, vô số người để có được một chân vào phủ thành thủ đã tranh nhau túi bụi. Thậm chí ngay cả một vài đại nhân vật cấp trưởng lão cũng liều mạng tự tiến cử, nói mình có bản lĩnh gì, có thể đảm nhiệm được công việc gì. Sau đó, chỉ cần một miếng cơm ăn là được.
Nếu như vậy, Cổ Băng Băng cũng biết thời biết thế, thông báo tuyểnthêm một nhóm người vào phủ thành chủ làm việc.
Năng lực của nhóm người này cho dù ai cũng có thể nói là đỉnh cấp.
Bọn họ cũng kỳ vọng trong lòng, một ngày kia có thể được Cổ Băng Băng thưởng thức, nói không chừng còn có cơ hội đông sơn tái khởi.