Vô số đệ tử bọn họ sẽ phải lang bạt bên ngoài. Những người đứngđầu cổ tộc của bọn họ biến mất, bọn họ thậm chí không dám tụ tập đông người cùng một nơi, vì như thế rất có thể lúc nào đó sẽ bị Sở Mặc cho một đòn sấm sét!
Cho nên, họ chỉ có thể phân tán ra, hoàn toàn phân tán! Phân tán càng riêng rẽ… càng tốt.
Như thế, trong khoảng thời gian ngắn, liên lạc giữa bọn họ chắc chắn sẽ không bị cắt đứt, vẫn sẽ nghe theo lời kêu gọi của những người cấp cao trong gia tộc. Nhưng nếu thời gian rất lâu rất lâu thì sau? Một ngàn năm sau thì sao? Một vạn năm sau thì sao? Trăm vạn năm sau thì sao? Đến lúc ấy, mười ba cổ tộc vẫn còn tồn tại sao?
Cũng giống như vương tộc họ Sở từng huy hoàng cường thịnh một thời vậy. Cho đến bây giờ, nào ai dám nói thế gian không có nhiều đệ tử mang dòng máu vương tộc tồn tại? Nhưng cũng có thể, có rất nhiều đệ tử mang dòng máu vương tộc nhưng bản thân họ cũng không biết!
Cho nên, nếu không có Sở Mặc luân hồi trở về, ngang ngược báo thù, như thế, bốn chữ vương tộc họ Sở này cho đến bây giờ đã chẳng còn ai nhắc tới.
Cái gì gọi là nhân quả? Là đây! Những đệ tử cổ tộc họ Triệu, nhất là đệ tử trong chủ thành, dù bất an lo lắng, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có mong mỏi. Mong mỏi vị Triệu Đế được xưng là trừ Thái Thượng ra là vô địch Tổ cảnh, mong mỏi Thái Thượng lão tổ của bọn họ có thể ra tay với Sở Mặc, thẳng tay áp chế sấm sét của Sở Mặc!
Cho nên, trong phần lớn thành của cổ tộc họ Triệu cũng không vì lời của Sở Mặc mà xuất hiện hiện tượng tháo chạy phạm vi lớn.
Nhưng những chỗ Sở Mặc đi qua, chủ thành, thành lớn… của cổ tộc họ Triệu liền bị hắn hủy diệt chỉ trong khoảnh khắc! Không nương tay chút nào!
Lần này cuối cùng những đệ tử cổ tộc họ Triệu trong chủ thành và các thành lớn nhỏ cũng sợ hãi. Bọn họ cũng giống như Đông Phương cổ tộc, chuyển nhà, định trốn đi xa.
Sở Mặc không đuổi theo, cũng không ra tay đánh chết những người chạy trốn đó, nhưng từng tòa thành… hóa thành từng đống đổ nát chỉ trong khoảnh khắc. Mức độ hủy diệt cũng không kém vương tộc họ Sở năm xưa!
Sau khi Triệu Đế nghe được tin này cũng cực kỳ phẫn nộ. Gã cũngtruyền lại một âm thanh về phía vị trí hiện thời của Sở Mặc.
- Sở công tử, ngươi hơi quá đáng rồi đó! Hai tay dính đầy máu tươi, sinh linh khốn khổ lầm than, ngươi không sợ báo ứng sao?
- Không sợ.
Câu trả lời của Sở Mặc cực kỳ đơn giản mà thẳng thắn. Sau đó hắn thuận tay vung một cái, một tòa thành lớn qui mô không kém Thương Cổ Thành liền ầm ầm sụp đổ.
Lực Đại Đạo cỡ này đủ làm cho mỗi bức tường, mỗi cục gạch, mỗi khối sắt thép đều tan thành mây khói trong chốc lát. Đây là một loại đạiđạo phân giải, khiến tất cả mọi thứ đều bị phân giải thành trạng thái nguyên thủy nhất! Kể cả những sinh linh trong thành này.
Đạo hạnh của Sở Mặc lại tiến bộ hơn nhiều so với quá khứ. Thủ đoạn thế này dù là Thái Thượng Cổ Tổ cũng không thể thi triển nổi.
Khi Triệu Đế cuối cùng cũng gặp Sở Mặc, gã liền không chút do dự ra tay với Sở Mặc.
- Qua năm tháng vô tận, mọi người đều nói ta là người chỉ kém mỗi Thái Thượng. Ngày hôm nay, ta lại muốn xem xem Sở công tử ngươi đến cùng mạnh mẽ đến mức nào? Dám kiêu ngạo đến mức này? Giọng Triệu Đế rất lạnh, cũng rất cứng rắn.
Gã ra tay cũng rất sắc bén. Chiến lực của gã thật sự hơn những tu sĩ Tổ cảnh Sở Mặc từng gặp nhiều, dù là người trời sinh chiến đấu điên cuồng như Hầu Tử dường như cũng có chỗ thua kém Triệu Đế.
Nhưng dù mạnh hơn nữa, cũng chỉ là yếu hơn Thái Thượng. Mà chiến lực của Sở Mặc sớm đã đạt đến cấp bậc của Thái Thượng!
Thậm chí, nếu trong tình trạng bình thường mà đối chiến, tỷ lệ thắng bại giữa hắn và Thái Thượng Cổ Tổ cũng đã xấp xỉ 5- 5. Chuyện này cũng là chuyện Triệu Đế căn bản không thể tưởng tượng nổi.
Trên đời này sao có thể có người chưa đến cảnh giới Thái Thượng mà lại có năng lực đối chiến cùng Thái Thượng Cổ Tổ?
Một kích của Triệu Đế khiến sấm vang chớp giật. Trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng đủ để nghiền nát tất cả vật chất hữu hình trên thế gian. Quá ác liệt, dù là hư không vô hình cũng bị vệt sáng đó đánh thành hư vô. Những chỗ vệt sáng đi qua, từng mảng lớn hư không ầm ầm đổ sụp xuống. Tất nhiên, những điều này đều xảy ra vô thanh vô tức. Bởi vì… vệt sáng này quá nhanh, nhanh hơn tốc độ âm thanh không biết bao nhiêu lần!
Toàn bộ diễn biến làm người xung quanh rất chấn động, trên không sập xuống một đường. Vệt sáng kia phóng thẳng đến mi tâm Sở Mặc!
Tuyệt thế mà bén nhọn.
Sở Mặc toàn thân áo đen, đầu tóc bạc trắng, đứng trong hư không đưa tay chộp một cái. Vệt sáng cực kỳ sắc bén kia lại bị Sở Mặc bắt lại như vậy.
Triệu Đế ngây dại. Vô số người cổ tộc họ Triệu lén xem cuộc chiến ở phía xa xôi cũng ngây dại. Bốn vị Thái Thượng Cổ Tổ họ Triệu đang dùng kính tượng để xem… cũng ngây dại!
Thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc này.
Trong tay Sở Mặc nắm lấy tia sáng kia, trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng tựa như tỏ ra đầy mỉa mai.
- Người chỉ kém mỗi Thái Thượng? Một luồng thần niệm mạnh mẽ che khắp vòm trời.
Sau đó, Sở Mặc cầm tia sáng kia hung hăng ném về phía Triệu Đế!
Giống như là một cây roi da do ánh sáng ngưng kết thành… “Đùng” một cái lay động trong hư không, quất về phía thân thể Triệu Đế.
Triệu Đế dường như muốn thuấn gian di chuyển, tránh khỏi một kích này, nhưng động tác của gã quá chậm!
So với một kích này của Sở Mặc, thật sự là quá chậm! Tên đệ tử cổ tộc được xưng là chỉ đứng dưới Thái Thượng này lại bị chính công kích của gã đánh cho thân thể tơi bời!
Một kích!
Chỉ có một kích!
Hơn nữa, công kích này lại là một kích mạnh nhất của chính Triệu Đế tung ra.
Nguyên thần cường đại của Triệu Đế liền bị đẩy ra trôi nổi trong hư không, vẻ mặt mờ mịt, chậm rãi ngưng kết thành một thân thể lần nữa. Nhưng không công kích Sở Mặc lần thứ hai mà ngơ ngác nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt có vẻ không dám tin.
- Có thể làm được điều này… Chỉ có cảnh giới Thái Thượng Cổ Tổ… Ngươi… Làm sao có thể?
Tia sáng trong tay Sở Mặc lúc này đã tiêu tán. Nhưng bây giờ trong tay hắn lại xuất hiện một thanh đao màu máu yêu dị.
Thí Thiên!
Trảm! Sở Mặc thẳng tay chém một đao, nguyên thần của Triệu Đế liền bị chém thành hai nửa.
Triệu Đế giống như không có bất cứ năng lực chống cự nào, đứng yên một chỗ không hề di chuyển.