Tuy nói bây giờ còn chưa có người bên trong ba gia tộc lớn đến ám sát hai sứ giả Trần Phàm và Lam Hiểu này. Nhưng sau đó, ai có thể bảo đảm? Hơn nữa một khi ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão bên kia không chống đỡ nổi. Như vậy khẳng định là sẽ cùng nhau gặp xui xẻo.
Cho nên, Trần Phàm cũng tốt, Lam Hiểu cũng tốt, bọn họ thật sự hi vọng Sở Mặc trực tiếp lên tiếng, lưu bọn họ ở lại nơi này!
Như vậy, bọn họ đã có thể thuận lý thành chươ ng lưu lại, còn hoàn toàn không cần lo lắng tới sự chỉ trích ở bên trong gia tộc.
Hầu Tử lấy tay vuốt càm, nhìn hai người hỏi:
- Hiện tại bên trong ba gia tộc lớn các ngươi nhất định là mâu thuẫn nặng nề đi?
Trần Phàm và Lam Hiểu liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu:
- Vâng.
Loại chuyện như vậy, thật sự không có gì hay để giấu giếm. Không mâu thuẫn mới là lạ!
Hiện tại phái chủ chiến này gần như đã có thể có lực lượng ngang hàng với ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão. Hơn nữa có nhiều người vẫn không có động tĩnh gì. Hình như bọn họ đều đang chờ đợi.
- Sợ rằng lần này không có tiến triển nữa, như vậy chiến tranh lại sắp tới.
Lam Hiểu có chút hạ giọng, nói.
Chạy xuống hạ giới nhiều năm như vậy, nàng đối với thế giới này từ lúc đầu còn xem thường, càng về sau quen thuộc lại càng hiểu rõ. Đến bây giờ nàng có chút thích nơi này.
Nàng thật sự có chút thích thế giới này. Có tình cảm, có tinh thần cường đại, có người đứng đầu vĩ đại. Nói chung, thế giới này ngoại trừ một vài thứ căn bản nhất không bằng thần giới trước kia, ngoại trừ không phải là một thế giới vĩnh hằng bất diệt ra, còn lại tất cả đều có sức sống hơn so với thần giới rất nhiều lần!
Đây thật ra là một thế giới rất tốt a.
Hầu Tử cười lạnh nói:
- Tốt tốt. Chiến tranh sắp tới sao? Hầu gia đã có quá nhiều năm không giết người. Ừ, phải nói là Hầu gia có quá nhiều năm không giết thần.
Nói xong, hắn không có thiện ý đưa mắt quét tới quét lui ở trên người Lam Hiểu và Trần Phàm, còn thiếu không nói một câu, hai người các ngươi... Ai qua để cho gia gia đánh một gậy?
Lam Hiểu và Trần Phàm co cổ lại, trực tiếp từ chỗ Hầu Tử chạy đi.
Rất nhanh, bọn họ đi tới nơi ở của Sở Mặc.
Bình thường, Sở Mặc chính là ở chỗ này làm việc, không chuyện gì gấp gáp, hắn đều ở chỗ này tiếp khách.
Lam Hiểu và Trần Phàm cũng khách quen của nơi này. Mấy nghìn năm qua, mỗi lần hai người qua, đều sẽ dừng lại chí ít mấy chục năm. Cho nên, thị vệ ở đây đã sớm nhận ra được hai người bọn họ, cũng không ngăn cản, trực tiếp đẻ cho bọn họ đi vào.
Lần này vận khí của hai người tương đối tốt. Bọn họ trực tiếp nhìn thấy Sở Mặc đang làm việc. Có đôi khi hai người qua, một lần chờ chính là rất nhiều năm, cũng không thấy được Sở Mặc một lần. Nếu không cũng không đến mức mỗi lần qua, chí ít dừng lại mấy chục năm.
Sở Mặc nhìn thấy hai người bọn họ, gật đầu, sau đó tiếp tục xem hồ sơ trong tay.
Phía trên này ghi chép một vài chuyện đặc biệt phát sinh ở xung quanh địa phương bí mật mà ba Đại tôn giả nói tới trong những năm gần đây.
Kể từ sau khi biết chỗ này, Sở Mặc lại phái người viễn chinh nơi đó. Sau đó ở khoảng cách xa xôi vô tận, quan sát nhất cử nhất động nơi đó.
Sở Mặc càng cảm giác được chỗ đó đặc biệt không tầm thường, thật sự có khả năng che giấu bí mật kinh thiên. Thậm chí... có khả năng che giấu điểm mấu chốt để đột phá.
Đúng vậy, đột phá!
Cái thế giới lớn mênh mông này, không quan tâm sinh linh cường đại tới mức nào, loại sinh linh mạnh mẽ giống như Sở Mặc nhận được thiên địa tán thành, được lên ngôi làm Thiên Đế, cảnh giới thật sự cũng chỉ là Đại Tổ. Hình như đến loại cảnh giới này, chính là thật sự chấm dứt, không còn có đường đi tới.
Nhưng Sở Mặc có chút không tin tà, hắn trước sau tuân theo loại quan điểm: Con đường của người tu luyện là không giới hạn.
Hắn thấy, loại tầng thứ Đại Tổ này còn xa mới là giới hạn thật sự của sinh linh.
Sợ rằng năm xưa, những sơ đại thành lập thần giới cũng chưa chắc thật sự đều muốn xây dựng một thế giới vĩnh hằng bất diệt. Thế giới này có đúng là vĩnh hằng bất diệt hay không, chính bọn họ còn chưa rõ sao?
Hễ là thành lập ở trên sự đè ép của thế lực, có người nào có thể chân chính vĩnh hằng bất diệt?
Cho nên, những thần linh sơ đại này sau đó toàn bộ đều biến mất không thấy. Không có ai biết bọn họ đi đâu.
Sở Mặc suy đoán, bọn họ có phải đi tìm kiếm cách đột phá hay không?
Cũng chỉ có sinh linh đạt đến loại cấp bậc như hắn mới hiểu rõ cảm giác này. Có vĩnh hằng hay không, thật không phải là là theo đuổi quan trọng nhất, chấp nhất nhất. Tu sĩ đến loại cảnh giới này, thật sự theo đuổi chính là càng cao hơn!
Đúng vậy, không có cao nhất, chỉ có càng cao hơn.
Theo Sở Mặc, địa phương lớn bí mật kia rất có thể che giấu bí mật về chuyện này.
Đây là một loại trực giác có căn cứ.
Cho nên, những năm gần đây, hắn vẫn luôn phái người quan sát chặt chỗ đó.
Hai người Lam Hiểu và Trần Phàm đứng ở đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không dám lên tiếng làm phiền Sở Mặc. Bọn họ đều có một loại cảm giác rõ ràng, uy nghiêm trên người Sở Mặc quả nhiên là càng ngày càng tăng.
Nếu như nói năm xưa, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Sở Mặc, hắn vẫn chỉ là một thanh niên nhiệt huyết có chiến lực siêu quần. Như vậy sáng nay, Sở Mặc đã thành một thanh niên bá chủ hùng bá thiên hạ thật sự!
Cảm giác này, hai người lĩnh hội đầy đủ.
Một lát sau, Sở Mặc cau mày, tiện tay để những hồ sơ này sang một bên. Từ trên này, hắn không nhìn ra được huyền cơ gì. Vì vậy hắn ngẩng đầu, nhìn Lam Hiểu và Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
- Lần này, là điều kiện gì?
Lam Hiểu với giọng nói êm dịu nói:
- Thứ nhất là bảy trăm vạn tinh thạch. Sau đó, hai vị trí người chúa tể...
Chân mày Sở Mặc rướn lên, cắt ngang lời Lam Hiểu nói, cười hỏi:
- Hai người chúa tể? Vị trí kia là lưu lại cho Nhiếp Lang?
Lam Hiểu thật sự không dám trả lời. Thật ra Trần Phàm ở bên cạnh lại mỉm cười:
- Chủ nhân anh minh.
Sở Mặc liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái. Hắn biết đây là một người thông minh. Hắn cười lắc đầu, nhìn Lam Hiểu:
- Nàng nói tiếp.
- Ừ...
Lam Hiểu liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái, sau đó nói:
- Còn có, tư cách thành thần của năm nghìn mười vạn vạn sinh linh. Còn có... Vạn Thần Cung.