- Phải, dù sao cơ duyên là do con đạt được. Lý Trúc nhìn mấy lão tổ của Thiên Ngoại đang ở trong phòng, sau đó nói:
- Ta trong Quy Khư thực ra đã gặp phải cảnh ngộ vô cùng đáng sợ!
- Cái gì?
- Sao lại như vậy?
- Cái này
- Việc thế nào vậy? Mấy lão tổ Thiên Ngoại trong phòng đều kinh ngạc nhìn Lý Trúc.
- Ở đó ta gặp phải Đoạt Xá.
Lý Trúc rốt cuộc cũng công khai bản thân gặp phải cảnh ngộ kinh khủng trong Quy Khư, hắn nhìn đám người ngây ra như phỗng:
- Đoạt Xá, các người hiểu không?
Tất thảy lão tổ của Thiên Ngoại lúc này đều như hóa đá, toàn bộ ngây ngô ngồi đó, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi.
Một lúc sau mới có một vị lão tổ nhìn Lý Trúc trầm giọng nói:
- Đoạt Xá? Có phải là chiếm đoạt thân thể của kẻ khác?
- Ở một cuốn điển tịch cổ xưa, ta từng thấy lời giới thiệu tương tự, nói rằng có những loại sinh linh có thể chiếm cứ thân xác của con người. Từ diện mạo tới mọi thứ đều không có chút thay đổi, nhưng tính tình lại hoàn toàn không giống.
Một lão tổ khác của Thiên Ngoại nói. Lý Trúc gật đầu:
- Gần như là ý đó.
- Nói vậy, thiếu chủ người?
Một vị trưởng lão Thiên Ngoại vô cùng hoảng sợ nhìn Lý Trúc.
Vị trưởng lão Thiên Ngoại có quan hệ gần gũi với Lý Trúc vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt thẫn thờ:
- Tiểu Trúc?
Lý Trúc gật đầu, mỉm cười:
- Ta đương nhiên vẫn là ta, nếu không thì tại sao ta lại tốt với cácngười như vậy? Ta cần gì phải tính trăm phương ngàn kế để khuếch trương môn phái của chúng ta?
Tất cả những người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng.
Việc này nghe rợn cả người, đến nỗi bọn họ gần như đều quên mất vừa rồi là vì lý do gì mới nói tới chuyện này. Trầm ngâm hồi lâu mới có người nhớ ra, hỏi:
- Vậy thì việc này có liên quan gì tới Tần Hiểu của Cô Thành
- Phải, lẽ nào Tần Hiểu cũng bị Đoạt Xá rồi sao?
- Không tới mức đó chứ? Quy Khư đáng sợ tới vấy ao? Mặc dù nhiều năm nay, Quy Khư giống như một tử địa vậy, rất ít người có thể sống sót trở ra, nhưng cũng không nghe ai nói có người sau khi từ Quy Khư trở về, tính tình cực kỳ thay đổi.
Lúc này, có một trưởng lão của Thiên Ngoại liền nói:
- Không biết các người có phát hiện hay không, sau khi Tần Hiểu từ Quy Khư trở về, quả thực là đã thay đổi khác hẳn. Tính tình dường như lạnh lùng hơn nhiều, Tần Hiểu trước đây chỉ là cao ngạo, nhưng không lạnh lùng
- Phải đó, người nói vậy, dường như đúng là thế thật!
- Ừm. Ta cũng có cảm giác đó, hắn dường như trở nên lạnh lùng hơn.
Người này dứt lời, toàn bộ đều hướng về Lý Trúc. Rõ ràng, bọn họ ý thức được việc này có gì đó bất thường.
Lý Trúc đưa mắt nhìn mọi người, sau đó gật đầu:
- Không sai, Tần Hiểu bị Đoạt Xá rồi.
Trong gian phòng, đám lão tổ Thiên Ngoại đều không kìm được hítsâu một hơi, sau đó đều im bặt.
Chỉ có tiếng nói của Lý Trúc vang lên:
- Hôm đó, ta bị một sức mạnh chiêu gọi tới một nơi, ở đó, có một thần niệm hỏi ta có muốn truyền thừa không Hừ ta tiến vào Quy Khư là vì gì chứ?
Một lão tổ Thiên Ngoại thở dài:
- Đương nhiên là vì truyền thừa rồi.
Lý Trúc gật đầu:
- Phải, đương nhiên vì truyền thừa. Những người luyện võ ở NhânGiới chúng ta, có ai không muốn trở thành tu sĩ? Có ai không muốn tiến vào thế giới tầng cao hơn chứ? Có ai không muốn sống nhiều hơn vài năm? Cho dù ta chỉ có thể ở Nhân Giới cũng mong muốn có thể làm chúa tể thế giới này, đúng chứ?
Lý Trúc nói dứt lời, liền đưa mắt nhìn mọi người:
- Chư vị tiền bối lão tổ, lời ta nói có sai không?
Mọi người đều gật đầu.
- Thiên Ngoại chúng ta có ngoại hiệu là khổ tu, từ xưa tới nay, ấn tượng với thế nhân cũng là những khổ tu sĩ không ăn khói lửa nhân gian. Nhưng chỉ cần là con người thì không thể không có thất tình lục dục. Huống hồ, Thiên Ngoại chúng ta tu luyện thực sự lại là “thái bổ chi đạo” (thông qua việc giao hợp với nữ nhân để tu luyện). Chúng ta cần nữ nhân, cần số lượng lớn nữ nhân! Nhưng từ xưa tới nay, chỉ có thể lén lút vụng trộm, thậm chí phải gây dựng môn phái xa tít tận nơi lạnh lẽo như Huyền Vũ đại lục
Lý Trúc nói, đôi mắt sáng quắc nhìn lướt vào đám người trong phòng:
- Người ngoài nói chúng ta vì khổ tu mới tự thân tôi luyện Chết tiệt!
Phù! Đám lão tổ Thiên Ngoại trong phòng đều không kìm được thổi phù một hơi nặng nề.
- Phải Khốn kiếp!
Nếu không phải vì sợ thế giới bao vây đánh úp, ai muốn ở một nơi lạnh giá khổ cực như Huyền Vũ chứ?
- Cho nên, lúc đó thần niệm ấy hỏi ta, có muốn truyền thừa không, ta chắc chắn là muốn.
Lý Trúc cắn răng nói:
- Lúc đó thần niệm mệnh lệnh ta phải buông thả toàn bộ tâm thần, lúc ấy ta may mà còn để lại một chút tâm nhãn. Hừ, bởi vì cách tu luyện của Thiên Ngoại chúng ta chính là để cho nữ nhân buông ra toàn bộ tâm thần!
Một lão tổ Thiên Ngoại gật đầu:
- Không sai, cho nên chúng ta trước hết mới phải không ngừng cưỡng bức nữ nhân đó, khiến ý chí tinh thần của sau khi hoàn toàn sụp đổ mới có thể đoạt được sức mạnh thực sự từ trên thân thể ả!
- Không sai, lúc ấy ta cũng cảm thấy kỳ lạ, có một loại cảm giác như bị ám toán. Cho nên ta mới không nghe theo mà giữ lại một chút tâm thần. Quả nhiên, thời khắc mà thần niệm của đối phương xông vàobiển tâm thức của ta, trực tiếp muốn xóa bỏ toàn bộ thần niệm của ta.
Việc xảy ra đã hơn một năm, nhưng mỗi lần nghĩ lại, Lý Trúc vẫn có cảm giác như rơi vào hầm băng vậy.
Thực ra các trưởng lão của Thiên Ngoại cũng đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bọn họ đối xử với nữ nhân đáng thương đó, đương nhiên không cảm thấy điều gì, nhưng nếu có người khác đối với họ như vậy Chắc chắn không thể nào tha thứ được ho dù đã nghĩ tới kết quả, nhưng lời của Lý Trúc vẫn khiến các trưởng lão Thiên Ngoại thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng Tần Hiểu bị đánh bại rồi!
Lý Trúc bình thản nói:
- Khi ta đi ra từ mật thất đó, vừa đúng lúc bắt gặp Tần Hiểu từ một phòng khác đi ra, lúc đó ta thấy ánh mắt của hắn cảm giác có gì đó bất thường. Nếu hắn thật sự là Tần Hiểu, việc đầu tiên hắn cần làm chắc chắn là chỉ trích ta.
- Chỉ trích con
- Chỉ trích con điều gì?
- Con làm sao vậy?
Mấy vị trưởng lão nghi ngờ hỏi.
- Ban đầu khi vừa vào Quy Khư, ta phát hiện Sở Mặc bọn chúng quá mạnh, đánh nhau nửa năm ta liền bỏ chạy.
Lý Trúc cười hỉ hả nói.
- Ha ha, hóa ra là vậy
- Thiếu chủ thông minh!
- Thế mới là cao minh!