Diệp Thanh gật đầu, nàng cũng không để ý nữa. So với việc nhìn thấy bộ dạng tàn khốc lạnh lùng của đám người thôn kia, nàng càng hy vọng công tử có thể giết sạch thụ yêu, giúp người chết báo thù rửa hận. Tuy nhiên, Sở Mặc và Diệp Thanh không biết, hiện tại ở thôn Tiểu Hà cũng đang có một trận giết chóc.
Người dứng mũi chịu sào chính là ông lão hơn 80 lúc trước và bà già xấu xí vì bọn họ chính là những người có chiến lực cao nhất, tinh khí sung túc nhất.
Đặc biệt lúc này thụ yêu cũng không buồn giấu diếm. Nó trực tiếp dùng rễ cây đóng đinh đám người kia sau đó lại dùng hàng tỉ cái rễ khác hóa thành một nhà giam, nhốt tất cả thôn dân vào đó.
Toàn bộ thôn Tiểu Hà đầy tiếng khóc than sợ hãi, ẩn chứa sự hối hậnvà tuyệt vọng.
Hiện tại bọn họ đã hiểu, người ngoại lai lúc trước nói thật. Đối phương từng cảnh cáo họ, nói cho họ chân tướng nhưng họ lại lạnh lùng trào phúng người ta. Người kia cũng nói Diệp Thanh không phải mầm tai họa, thậm chí vì Diệp Thanh, thụ yêu mới không dám làm càn quá mức. Đáng tiếc bọn họ nghe không lọt, cũng chẳng để tâm. Giờ nhớ ra, đám người đều hối hận xanh cả ruột.
Nếu không phải thụ yêu không có cách hấp thu quá nhiều tinh khí cùng một lúc, chỉ sợ mấy trăm thôn dân này đã bị nó đánh chết trong nháy mắt rồi. Lúc ý, đến cơ hội để hối hận cũng chẳng có đâu. Chỉ có điều, hiện tại, họ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa, hoàntoàn không có cách chạy trốn.
Sở Mặc và Diêp Thanh chạy như bay. Từ xa đã nhìn thấy một gốc cổ thụ bay lơ lửng ở trên thôn Tiểu Hà. Hai người cũng nhìn thấy thôn dân đang bị nhốt trong cái lồng từ rễ cây, mơ hồ có thể nghe đến tiếng khóc.
- Công tử, mau cứu họ đi!
Diệp Thanh vừa thấy liền nóng nảy, nước mắt chảy xuống.
Sở Mặc nhìn Diệp Thanh cảm thán: nữ nhân này thật đơn thuần thiện lương khiến người ta khó mà kìm lòng. Nếu là người khác, gặp cảnh thế này có khi còn mừng thầm, thậm chí vui vẻ ra mặt vì họ sẽ nghĩ họ vuinhư vậy cũng không sai.
Thiện có thiện báo, ác giả ác báo, không có lý gì mà mình phải nhận ủy khuất xong còn phải đến cứu người gieo nghiệt. Lấy ơn báo oán á? Mơ à.
Sở Mặc không phải thiện nam tín nữ gì nhưng hắn cũng rất thưởng thức tình tình của Diệp Thanh.
- Yên tâm.
Sở Mặc an ủi, cầm Hàn Nguyệt đao bay thẳng đến chỗ thụ yêu.
- Người ngoại lai, bớt lo chuyện người khác đi.
Thần niệm của thụ yêu không kiêng nể gì hóa thành thanh âm lạnh băng.
Những người còn đang khóc lóc im bặt. Bọn họ nghe tiếng thụ yêu, biết có người đến vui mừng như điên.
- Có người tới cứu chúng ta rồi.
- Thật tốt quá.
- Cứu mạng, mau cứu mạng…Những người sống sót không nhịn được la lên thật lớn. Sở Mặc lạnh lùng nhiều thụ yêu, lười trao đổi với nó, trực tiếp vọt lên.
Thụ yêu cũng nổi giận. Lúc trước nó không muốn trêu vào Sở Mặc nhưng không có nghĩa là nó thực sự sợ. Chẳng qua nó không muốn người ngoài này phá chuyện tốt của nó. Hiện tại sự việc đã phơi bày hết rồi, không cần giấu nữa.
Thế là hàng vạn cái rễ như trường mâu lại đâm về phía Sở Mặc. Đây đúng là sát trận.
Tại địa phương không thể sử dụng thần thông như thế này thì uy lựccủa nó lại càng có tính chất hủy diệt. Đối với đa số người ở thế giới này có lẽ sẽ đúng nhưng với Sở Mặc thì không.
Hàn Nguyệt đao nhảy múa, sát ý tung hoành, nháy mắt chặt đứt hơn trăm cái rễ của thụ yêu. Không đợi thụ yêu công kích, Hàn Nguyệt đao trong tay Sở Mặc đã chém ngang một nhát, giải thoát cho dân chúng Tiểu Hà thôn bị giam cầm. Sau đó thân mình Sở Mặc chợt lóe, vọt thẳng vào thụ yêu.
Thụ yêu mất đám rễ đó cũng chẳng làm sao nhưng người ngoại lai này lại khiến nó run sợ. Nó đã sử dụng hết năng lực nhưng lại không làm gì được đói phương, ngược lại còn khiến hắn phá được nhà giam. Thụ yêu còn chưa nghĩ ra cách đối phó với Sở Mặc thì đã cảm thấy người mình nóng rực. Không tốt rồi! Có lửa! Thụ yêu nhảy lên ngay lập tức.
Gốc cổ thụ che trời này chợt nhảy lên khoảng hơn mười trượng. Các rễ cây phong tỏa thôn Tiểu Hà cũng nháy mắt rút ra, liều mạng tránh ngọn lửa màu lam ở dưới.
Đáng tiếc, đây không phải là lửa bình thường như ở trần gian. Lửa ở trần gian cơ bản không thể làm tổn hại được thụ yêu.
Đa phần người thôn Tiểu Hà đang điên cuồng trốn chạy ra bênngoài. Sở Mặc lẳng lặng đứng đó, nhìn Tam muội chân hỏa thiêu đốt thụ yêu.
Sau khi người Tiểu Hà thôn trốn ra ngoài mới phát hiện thiếu phụ bị bọn họ trào phúng, mắng nhiếc trong một thời gian dài đang đứng ở ngoài, nhìn họ với ánh mắt đầy vẻ lo lắng, không có gì là vui sướng khi người gặp họa.
Tất cả theo bản năng dừng bước, quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở đầu thôn, cả đám đều trầm mặc.
Nếu hiện tại bọn họ còn có thể mắng chửi Diệp Thanh thì đúng làkhông còn nhân tính nữa.
Một số đứa nhỏ không hiểu mình vừa trải qua một hồi sinh tử, thấy Diệp Thanh theo bản năng muốn giơ đá lên ném nhưng lại bị người lớn trong nhà đập vào tay. Mặt chúng sưng lên, lúc này chúng mới biết sợ lại không biết mình đã làm sai điều gì.
Một đứa khoảng sáu bảy tuổi còn quật cường hỏi:
- Trước kia khi chúng con làm như vậy không phải mọi người còn khen sao, giờ làm gì lại đánh chứ?
Phụ thân của nó là một người đàn ông trung niên, đã giơ tay ranhưng không thể đánh xuống. Ông ngồi xuống mặt đất khóc lên.
Đứa bé bị sợ ngây người, nó không biết vì sao phụ thân hống hách của mình lại biến thành như vậy, chân tay nó luống ca luống cuống.
- Không phải ngươi sai mà do phụ thân của ngươi, chúng ta đều sai.
Một lão già đi đến nhìn nó nói:
- Diệp thẩm không phải là người xấu, nàng là người tốt.
Lão già nói xong, thi lễ thật sâu với Diệp Thanh:
- Rất xin lỗi, lúc trước là do chúng ta sai.
- Rất xin lỗi, chúng ta sai rồi.
Những thôn dân chạy trốn đều thi lễ, thành khẩn xin lỗi Diệp Thanh.
Nước mắt Diệp Thanh tuôn ào ào nhưng nàng không nói gì. Tha thứ hay không? Nàng là một con người lương thiện, chưa từng oán hận vì bị mắng bị đánh. Nàng lương thiện nên mới nhờ Sở Mặc cứu những người này nhưng không có nghĩa là nàng đã quên những chuyện lúc trước.
Người của thôn Tiểu Hà cũng không mong Diệp Thanh quên đi tất cả. Bọn họ thật lòng xin lỗi nhưng không phải chỉ vì họ sai mà họ muốn giảm bớt áp lực tâm lý. Nếu là người lương thiện thì sao có thể mắng chửi bằng những lời lẽ ô uế như thế chứ.?