Tuyết Hống cố gắng lần cuối.
- Chỉ là một tên Chân tiên, dù hắn có chiến lực của Đế Chủ đỉnh phong thì sao chứ? Trấn áp không phải cách duy nhất, nhưng nó lại là cách hữu hiệu nhất.
La Quật nói xong, nhìn thoáng qua Tuyết Hống:
- Ngươi đi đi, đừng cản ta. Dựa vào phần tình cảm lúc trước, màchúng ta lại cùng là kẻ bị giam hãm ở thiên lộ, ta không so đo với ngươi.
Tuyết Hống thở dài, nhìn La Quật, hơi thi lễ một chút, xoay người rời đi.
Tuyết Hống đi rồi, La Quật mới hơi biểu lộ mình đang nôn nóng. Lão vừa nói Sở Mặc cùng lắm chỉ là một tu sĩ bình thường nhưng trong lòng lại rõ ràng: người trẻ tuổi kia không chỉ không bình thường mà còn là một tên yêu nghiệt.
La Quật thấy rất bất ngờ cũng cực tức giận. Đã lâu lắm rồi lão chưa cáu thế này. Một đám Đế Chủ bậc cao, trong đó còn có Hàn Băng và CựLinh lại không thể động được một đám nhóc thối tha. Còn bị người ta bày pháp trận giết mất một người. Đúng là một lũ vô dụng.
Phải nhờ đén bản tôn ra tay, bọn họ chẳng làm được việc gì ra hồn. Để cho một người chuẩn Chí Tôn như lão phải đi đối phó với một đám vãn bối, đúng là mất mặt.
- Nếu không phải việc liên quan đến chuyện có thoát khỏi được thiên lộ hay không…
La Quật hít sâu, con ngươi lạnh như băng.
Vì thành đạo, lão không tiếc bất cứ giá nào. Lúc này La Quật cònchưa biết đám Đế Chủ bậc cao kia đã chết mất hai người rồi.
…
Thiên kiếp của Sở Thanh chuẩn bị kết thúc nhưng từ đầu đến cuối lại chưa có dị tượng.
Sở Thanh không hề chán nản, toàn tâm toàn ý dùng thiên kiếp rèn luyện thân thể. Nhưng lúc này, nàng cũng lấy ra một pháp khí cổ xưa, để trên đỉnh đầu, không dám dùng trực tiếp để thiên kiếp đánh vào người.
Rốt cục, biển sấm sét lại chuẩn bị buông xuống. Một tia sét màu tímrất lớn vứt ngang hư không, hình thành một nhà giam bao phủ lấy Sở Thanh.
Khí tức trên người Sở Thanh nhanh chóng tăng lên. Tinh khí trong trời đất bị nàng mãnh liệt hấp thu. Đây mới là cơ duyên to lớn.
Sở Thanh cảm giác gông cùm xiềng xích của mình đã bị phá vỡ. Nàng đã thành công bước vào cảnh giới Đế Chủ.
Đế Chủ bậc một! Luyện thể! Đế Chủ bậc hai! Tiếp tục luyện thể! Đế Chủ bậc ba, bốn… đến bậc sáu. Sở Thanh không ngừng nâng cao cảnh giới. Thân thể của nàng đang rỉ máu, nhiều chỗ loang lổ không trọn vẹn nhưng đây là dấu hiệu của việc thành công thực hiện thiên kiếp tôi thể. Khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Bất cứ ai để thiên kiếp tôi thể cũng bị thương. Dù có thân thể cường đại ở tổ cảnh như Sở Mặc cũng vẫn bị thương.
Nếu thất bại, không phải chỉ bị thương mà sẽ bị thiên kiếp đánh cho tan nát, thậm chí đến mảnh vụn cũng không còn.
Nên đám người Hàn Băng Đế Chủ ở xa không nhịn được theo bảnnăng nâng cao cảnh giác, đứng gần nhau thêm một chút. Bọn họ không muốn chuyện vừa xảy ra lại tái diễn lần nữa.
Đám người kia là một đám tu sĩ khủng bố. Dù người có người trước người sau nhưng người đến sau chưa chắc đã kém người đến trước.
Trong quá khứ, bọn họ không muốn thừa nhận nhưng hôm nay bắt buộc phải chấp nhận.
Sau khi sấm sét tan đi, thiên kiếp Đế Chủ của Sở Thanh coi như kết thúc. Nhưng trên trời vẫn không có dị tượng.
Đến Sở Mặc cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở dài, hơi tiếc nuối. Dù tu sĩ Chân tiên bình thường khi tấn thăng Đế Chủ cũng sẽ có dị tượng bổ sung sức mạnh. Hay ít nhất cũng có dị thú viễn cổ nào đó xuất hiện.
Dị tượng hoàn toàn do tạo hóa của mỗi người. Cũng là một hình thức công nhận của thiên địa với người tu sĩ đó. Người vượt qua thiên kiếp là đã vượt qua khảo nghiệm của ông trời, dị tượng chính là một phần thưởng cho người đó.
Nhưng khi Sở Thanh tấn chức lại chẳng có gì. Điều này khiến ngườita vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối.
Đúng lúc này, mây đã tan hết, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn định ôm lấy Sở Thanh. Vù một cái. Trong không gian truyền đến một tiếng rồng gầm, một ánh đao sáng loáng đồng thời chém vào bàn tay kia.
Trận pháp trong thiên địa nháy mắt phản ứng, đồng loạt ngưng tụ vô số các binh khí chém về cái tay này. Bàn tay bị đánh trúng, máu chảy đầm đìa nhưng cũng không thương gân động cốt, như cũ muốn bắt Sở Thanh. Đột nhiên, hư không có một tiếng hừ lạnh, một thân ảnh không biết từ chỗ nào bay ra, đánh một phát vào bàn tay kia. Sở Mặc thấy rõ, đó là một bóng lưng tuyệt mỹ. Bàn tay trắng noãn như ngọc, ẩn chứ sức mạnh hùng hậu. Chỉ một cái tát đã đập vỡ bàn tay định chụp Sở Thanh.
Trên đỉnh trời cao truyền đến một thanh âm tức giận:
- Tay của ngươi vươn dài quá đó.
Bóng lưng tuyệt mỹ kia không nói thêm gì, mà đến chỗ Sở Thanh kéo tay nàng, sau đó vút một cái, bay thẳng lên trời cao, xé rách không gian, tạo thành một cái cửa nhỏ. Cùng Sở Thanh thản nhiên rời đi.
- A…
Lại có tiếng hét điên cuồng vang lên. Một bóng người dùng tốc độ nhanh không tưởng bay đến chỗ cái khe như cái cửa kia, muốn chui ra cùng.
Nhưng vẫn bị chậm một bước. Cái khe kia đã khép lại rồi. Người tới ngửa mặt lên trời gào thét như kẻ điên. Sau đó, pháp trận phía dưới phản ứng, điên cuồng phát động công kích đến người này.
- Chán sống à!
Người tới lại hét lên, vươn tay đánh Sở Mặc. Trên tay y vẫn đang chảy máu. Ầm ầm!
Vô hạn tinh khí trong lòng đất thoát ra, tạo thành một lá chắn vững chắc ngăn chặn công kích. Sau đó lại có vô số kiếm khí từ bốn phương tám hướng chém về phía bóng dáng này.
Người này giận dữ, tránh thoát hết các kiếm khí, chạy ra khỏi khu vực pháp trận vài nghìn dặm sau đó đứng lơ lửng giữa trời, con ngươi lạnh băng nhìn Sở Mặc.
Người tới chính là La Quật! La Quật đến rồi. Đám Đế Chủ nghẹn họng, gần như hóa đá. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ dến La Quật đạinhân tự mình ra tay lại thất bại thảm hại như thế.
Còn có, vừa rồi con nhóc kia độ kiếp rõ ràng không có dị tượng gì. Thế mà lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử, đánh nát pháp tướng bàn tay của La Quật đại nhân, còn trực tiếp mang luôn con nhóc kia đi.
Bọn họ là Đế Chủ bậc cao mà cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thanh âm trầm thấp của La Quật vang lên:
- Đó là phân thân của một vị Chí Tôn. Mang con nhóc kia đi vì muốn đích thân chỉ điểm cho nó. Điều này còn có giá trị hơn mấy dịtượng kia nhiều.
Sắc mặt của La Quật rất khó coi. Lão đang giải thích cho đám Đế Chủ cũng đồng thời tự an ủi mình.
Đường đường chuẩn Chí Tôn cảnh lại bị người ta đánh cho chật vật như thế. Nếu không giải thích rõ ràng, về sau lão cũng không cần lăn lộn ở thế gian này nữa.