- Không hẳn thế. Nghe nói Hùng gia vẫn lệ thuộc vào Lục gia, hai nhà có quan hệ khá tốt đó.
- Các ngươi thì biết cái gì. Nói không chừng...chính là Lục gia gây ra cũng nên.
Một người nói xong, còn nhìn xung quanh, ép tiếng xuống thật thấp.
- Ngươi hù ai đó? Lục gia sao có thể làm chuyện như vậy?
- Thôi đi cha, sao Lục gia không làm được chứ? Nếu không, ai có thể ở dưới mắt Lục gia giết hơn trăm miệng ăn chỉ trong một đêm. Hồng gia cũng không phải quả hồng mềm, có mười mấy quang tu sĩ đó.
Sở Mặc nghe xong, cơ bản cũng đoán được. Việc này tám chín phần mười do Lục gia làm.
Về nguyên nhân tại sao, tin tưởng có liên quan đến chuyện tối qua. Người giả mạo trang phục của Lục gia, đến tính kế Đại Công Kê rất có khả năng là người của Hùng gia.
Trước khi thân thể kia hóa thành tro, đã có một người của Lục gianhìn rõ bộ dáng của người đó. Với thực lực của Lục gia, muốn tra ra thân phận của người này không khó.
Nếu trong trường hợp bình thường, Lục gia chưa chắc đã tàn nhẫn như thế, gần như diệt tộc.
Nhưng Lục gia, vừa mới bị mất thể diện quá lớn trước mặt Sở Mặc. Lục gia đang phải nén giận, Hùng gia lại đi gây chuyện, hiển nhiên đã đụng vào họng súng rồi. Đụng vào đúng lúc Lục gia đang cần lập uy.
Sở Mặc hiểu rõ sự việc, không nhịn được thở dài. Hùng gia đúng là xui xẻo, tên quyết định chắc bị thiếu mất cái dây thần kinh nào rồi, nếukhông cũng không sai người làm vậy.
Rất nhanh đến buổi trưa, Lục gia phái người theo một xe ngựa xa hoa. Một trưởng lão của Lục gia tự mình đến nhà trọ đón Sở Mặc đến dự tiệc.
- Tại hạ là Lục Điền, trưởng lão của Lục gia. Hôm nay phụng mệnh gia chủ đến đón Công tử đến dự tiệc.
Lục Điền khoảng hơn năm mươi tuổi. Người hơi béo, vóc dáng không cao, vẻ mặt hòa khí tươi cười.
Thái độ khiêm nhường, tựa như hoàn toàn không biết mâu thuẫngiữa Sở Mặc với Lục gia.
Sở Mặc dùng Thương Khung Thần Giám nhìn một cái, lòng thầm kinh hãi.
Người này nhìn như gian thương, lại là một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh cao, có thể chất cấp sáu.
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng, quả nhiên Lục gia có nội tình rất sâu.
Chẳng mấy chốc, Sở Mặc và Lục Điền đã đến thành nam.
Khi đi ngang qua một đại trạch lớn có linh bằng (lều của người chết), Lục Điền có vẻ vô ý nói:
- Đây là Hùng gia, có thể coi là một gia tộc lớn ở Cẩm Tú thành. Không nghĩ tới, đêm qua, hơn một trăm người của gia tộc này đã bị giết chết. Đúng là đáng thương.
Sở Mặc nhìn Lục Điền nói:
- Sự tình lớn như vậy, Lục gia không biết chút nào sao?
Lục Điền giống như bị hoảng sợ, nhìn Sở Mặc, cười khổ nói:
- Sở công tử không nên suy nghĩ lung tung. Lục gia là người đứng đắn. Đêm qua có quá nhiều chuyện phát sinh, sau khi lão gia về vẫn ngồi an ủi tiểu thư. Hơn nữa, nói đến chuyện này, chúng ta còn phải cảm ơn Sở công tử đó.
- Cảm ơn ta?
Sở Mặc không hiểu.
Vừa nói, Sở Mặc vừa mở cửa sổ, nhìn Hùng gia bên kia đang xử lýtang sự. Vài nữ tử của Hùng gia mặc đồ tang, thấy xe ngựa của Lục gia, trong con ngươi đều tràn ngập hận ý. Sở Mặc thu mắt, nhìn Lục Điền.
Lục Điền cơ bản không nhìn ra ngoài, chỉ cảm thán:
- Từ nhỏ tính tình tiểu thư đã giống nam tử. Người trong nhà còn hoài nghi nàng đầu thai sai rồi. Càng lớn, lại càng không giống con gái. Lão gia vì chuyện này cũng rất đau đầu, nghĩ mãi không ra biện pháp. Đến cuối cùng chỉ có thể mặc kệ. Tối qua, tuy tiểu thư bị dọa không nhẹ, đến giờ vẫn còn ngồi khóc. Nhưng từ lúc nàng sinh ra, đây là lần đầu tiên nàng giống con gái. Nên lão gia vừa đau lòng lại vừa thấy vui.
Lục Điền nói xong, nhìn Sở Mặc nói tiếp:
- Nên mới nói, chuyện này còn phải cảm ơn Sở công tử.
- Ha ha…
Sở Mặc co giật khóe miệng.
- Lục trưởng lão thật biết cách nói chuyện.
Lục Điền cười lắc đầu:
- Không phải ta nói không đâu. Từ nhỏ tiểu thư đã lỗ mãng, không chịu thua thiệt. Giờ để nàng bị thiệt một chút, cũng có lợi. Miễn cho sau lại gây họa lớn hơn. Lần này gặp Sở công tử, ngài rộng lòng tha thứ. Nếu là người khác, có khả năng nàng sẽ bị thiệt lớn rồi. Sự việc còn tồi tệ hơn ý chứ…Sở Mặc cười cười, không nói tiếp nữa. Gì mà rộng lượng, tất cả đều vô nghĩa. Nếu không phải Lục gia không nắm được lai lịch của hắn, chỉ sợ đêm qua đã liều mạng với hắn rồi.
Cho dù Lục Thiên Kỳ gây chuyện, thì người xui xẻo cũng là Sở Mặc. Nên từ trước đến nay, Sở Mặc chẳng bao giờ tin mấy lời kiểu này.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến Lục gia. Lục Chính mang theo một đám người, tự mình ra ngoài nghênh đón, cũng đủ cấp mặt mũi cho Sở Mặc.
Lục Chính thấy Sở Mặc xuống xe, cười ha ha:
- Hoan nghênh Sở công tử hạ cố đến tệ xá.Nói xong, ôm quyền với Sở Mặc.
- Lục gia chủ khách khí.
Sở Mặc ôm quyền đáp lễ.
Xe của gia chủ Kim gia cũng vừa tới, thấy hai người liền cười tủm tỉm chào hỏi. Sau đó, cả ba người đi vào Lục gia, lần lượt ngồi trong phòng khách.
Lục Chính nhìn Sở Mặc, nói rất nghiêm túc.
- Đêm qua trở về, ta đã khiển trách tiểu nữ. Tiểu nữ đã gây phiền toái cho công tử, Lục mỗ thay mặt xin lỗi công tử!Sở Mặc khoát tay:
- Lục gia chủ không cần như thế, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Lại nói Sở mỗ đã được Kim gia chủ chiếu cố, vẫn nên nể mặt ngài ấy.
Kim Đông Nam ngồi bên cười vui vẻ:
- Mọi người đều là người một nhà, không cần khách khí. Nếu có hiểu lầm thì giải trừ, về sau chúng ta là bằng hữu.
Sở Mặc đang muốn nói chuyện thì có một người từ bên ngoài tiến vào. Người này mặc áo trắng, dáng người cao ráo, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt đen láy, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Sở Mặc càng lạnh hơn.Lục Chính thấy cô gái này, hơi cau mày nói:
- Thiên Duyệt, sao ngươi lại tới đây?
- Nếu con không tới, muội muội bị người ta khi dễ chết thôi.
Thanh âm nữ tử rất trong trẻo, êm tai. Nàng nói xong lại nhìn Sở Mặc nói:
- Tiểu tử, ngươi chính là người ức hiếp muội muội ta phải không? Nói đi, ngươi xuất thân môn phái nào? Tại sao lại kiêu ngạo như vậy?
- Thiên Duyệt!
Lục Chính hơi giận, thanh âm cũng nghiêm nghị hơn.
- Đi ra ngoài!
- Cha, hắn chỉ nói hươu nói vượn dọa ngài vài câu, ngài lại tin tưởng hắn. Công pháp Lục gia lưu truyền nhiều năm, biết bao thế hệ đã tu luyện, chẳng có vấn đề gì. Sao đến cha lại có chuyện được chứ.
Bạch y nữ tử tức giận nói.
- Hắn chính là một tên tiểu lừa đảo, đến gạt cha. Lại còn bắt nạt muội muội, vậy mà vẫn còn đến Lục gia làm thượng khách.