Mặc dù đạo vận trên người Sở Mặc rất mạnh, nhưng nhắc tới vùng tối này, sinh linh tổ cảnh cũng không phải là ít, vốn chưa tính là hiếm. Chẳng qua chỉ là một người tu hành tương đối mạnh mà thôi, không đáng chú ý quá mức. Lúc này, tên tu sĩ loài người cảnh giới thánh nhân kia chợt xuất hiện trước mặt Sở Mặc, trong tay y còn cầm một tấm thiệp mời. Thấy Sở Mặc, mặt đầy khiêm nhường:
- Để tiền bối đợi lâu rồi, quản sự trong phủ quá bận rộn, không thể tự ra nghênh tiếp, đặc biệt dặn dò tiểu nhân mang tới cho ngài một tấm thiệp mời. Sau khi tiền bối đi vào có thể tùy ý.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, vốn hắn tưởng rằng sẽ gặp chút trắc trở, những lại không ngờ người trong phủ rất khai sáng, không hề có gì như kiểm tra thân phận, còn đưa ra một tấm thiệp mời.
Sở Mặc gật đầu một cái, tiện tay đón lấy thiệp mời, thiệp mời vừa tớitay, trong tinh thần Sở Mặc liền hiện ngay ra một bức bản đồ toàn phủ. Mỗi nơi có chức năng gì đều được đánh dấu rõ ràng. Trừ sân sau ra, mọi nơi đều tùy tiện mở rộng chào đón khách khứa.
Phủ Tạ tướng quân rộng lớn vô cùng, bên trong giống như một thế giới thu nhỏ vậy, cho nên cũng sẽ không lo việc người đến quá đông mà gây ra chật chội.
Có tấm thiệp mời này, thì khách khứa lui tới thuận tiện rất nhiều.
Sở Mặc nói thầm trong lòng: Không biết trong phủ các đại nhân vật vùng tối có đều phục vụ chu đáo như vậy hay không. Lúc này, hắn lại nhạy cảm phát hiện, một đám huân quý Tà thành vừa đi ngang qua nhìn về phía tấm thiệp mời trong tay hắn với ánh mắt kinh ngạc. Sở Mặc nhìn lướt qua, phát hiện thiệp mời trong tay mấy người đó có màu sắc hơi khác của mình.
Thiệp mời của những người đó đều là màu tím viền vàng, còn trong tay Sở Mặc lại là màu xanh nạm vàng.
Chẳng lẽ thiệp mời của ta là để dành cho khách vãng lai? Sở Mặc nghĩ thầm, nhưng mà nhìn ánh mắt của những người đó lại không quá giống. Sở Mặc cũng không lo lắng nhiều, liều mình một cái, dù sao đã tới, cứ vào là được. Kết quả sau khi hắn đi vào phủ tướng quân thì lại phát hiện thấy có một vấn đề. Mặc dù rất nhiều người không cầm thiệp mời, nhưng thoạt nhìn lại đều có người phụ trách tiếp đón đặc biệt. Cái gọi là phụ trách tiếp đón đặc biệt chính là không cho phép bọn họ đi dạo lung tung khắp nơi!
Nhìn tấm thiệp mời trong tay này, Sở Mặc khẽ nhíu mày một cái, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, nơi sâu nhất trong phủ Tạ tướng quân, sân trong phủ không tiếp khách. Hai người đang ngồi bên trong ngôi nhà phong cách cổ xưa. Ngồi trên là một quầng sáng, có thể thấy là một hình người, nhưng vốn dĩ không nhìn rõ tướng mạo.
Dưới, là một thanh niên vóc dáng thật cao, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi mấy tuổi.
Nếu như có người trong Tà thành nhìn thấy thanh niên này nhất định sẽ vô cùng tôn kính, bởi vì thanh niên này chính là đại tướng quân Tạ Tà, quản lý trông coi đội trinh sát và quân đội tinh nhuệ dưới trướng Đại Cước tà tôn!
Còn với vầng sáng kia, nếu mà để người Tà thành thấy, nhất địnhkhông nói hai lời sẽ quỳ sụp xuống đất mà bái lạy, miệng hô vang lão tổ!
Bởi vì vầng sáng này chính là một pháp thân của Đại Cước tà tôn!
Khắp Tà thành, giữa trăm tỉ tỉ sinh linh, số sinh linh từng gặp vầng sáng này sợ rằng còn chưa tới một trăm người.
Lúc này, bỗng nhiên thanh niên kia mở miệng:
- Dường như hắn cảm thấy có chỗ không đúng rồi.
Ánh sáng cười cười:
- Người này rất nhạy cảm, nếu không nhận thấy không đúng mớilà không bình thường.
- Chẳng qua chỉ là một thứ liều mạng bị tộc Xích Xà đuổi giết mà thôi, sao ngài phải coi trọng hắn như vậy?
Trên mặt thanh niên mang theo chút khó hiểu. Dường như y rất thoải mái khi đối mặt với Đại Cước tà tôn. Người ngoài không biết, chứ thực ra y là đệ tử chân truyền của Đại Cước tà tôn!
Tình cảm giữa hai người thân như cha con!
- Hắn giống như ngươi.
Ánh sáng mở miệng nói.
- Hả?
Tạ Tà cau mày nhìn ánh sáng:
- Ý của ngài là?
- Đúng, chính là ý đó.
Ánh sáng gật đầu một cái.
- Vậy thì thật thú vị.
Trên mặt Tạ Tà cũng để lộ ra vài phần hứng thú, nói:
- Ta còn tưởng cõi đời này chỉ có ta sẽ hành động điên cuồng như vậy, tự chém bỏ thần cách bản thân, bước vào Thanh Thạch môn tới vùng tối nữa chứ.
- Ta cũng từng cho là chỉ có mình ngươi.
Ánh sáng mở miệng.
Tạ Tà suy nghĩ một chút:
- Vậy ý của ngài là?
- Giúp hắn một chút.
Ánh sáng cười nói:
- Nếu có thể gây thêm chút cản trở cho lối đi, sao lại không làm?
- Cũng đúng, nếu người như vậy mà về lối đi, dù bản thân hắn muốn yên bình nhưng những thứ khốn kiếp trong lối đi kia tuyệt đối sẽkhông bỏ qua cho hắn đâu.
- Tìm kiếm đường thông thiên đến đâu rồi?
Ánh sáng đột nhiên hỏi.
Trên mặt Tạ Tà lộ ra vẻ như đưa đám, thở dài nói:
- Không có bất cứ đầu mối cũng như tung tích nào, sau lần xuất hiện năm xưa đến giờ liền không có chút dấu vết.
- Chuyện thế này thì cứ xem cơ duyên đi. Cho nên bây giờ lối đi cũng chưa thể bị hủy diệt được.
Ánh sáng nói với giọng nhàn nhạt, sau đó nhìn Tạ Tà:
- Ngươi đi đi, không cần ở đây với ta, đi gặp tên tiểu tử đó một chút, nếu hắn thức thời, thì ngươi giúp hắn một tay, cho hắn thêm chút đồ tốt. Tốt nhất… là có thể thuận tiện gây phiền toái cho tộc Xích Xà.
- Được, ngài yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào.
Tạ Tà vừa nói, đứng lên hành lễ với ánh sáng một cái, sau đó bước ra ngoài.
Trong phòng, ánh sáng dần trở nên nhạt bớt, để lại một hơi thở dài nhè nhẹ:
- Đâu đâu cũng là ván cờ, cõi đời này… tiên từ đâu tới?
Sở Mặc tùy tiện tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, quan sát bố trí trong Tạ phủ, từ lớn như toàn thể kiến trúc đình đài lầu các, tới nhỏ như một vật trang hoàng, đều có thể thấy chủ nhân nơi này cũng chẳng phải một kẻ vũ phu. Bản chất, hẳn là một người rất có đầu óc.
Tiệc rượu chính thức còn chưa bắt đầu, nhưng các loại trái cây và đồ uống quý trọng đã bắt đầu cung ứng không hạn chế rồi. Sở Mặc tùy tiện ăn một trái cây chưa từng gặp, cảm thấy tinh thần đột nhiên chấn động. Cảm giác ngọt ngào kia thấu tận tâm can. Tiếp đó chính là một luồng khí nóng hôi hổi tản vào trong khắp ngõ ngách cơ thể.
- Đúng là đồ tốt!
Sở Mặc không nhịn được khen trong lòng một tiếng.