- Lúc trước Thanh tiểu thư đã truyền về tin tức, Tần gia lúc này xem ra là thật sự muốn động thủ.
Thiếu phụ có chút khinh thường nói:
- Chỉ là tộc trốn trong nhà mà thôi, nghĩ có một Chí Tôn thức tỉnh, rồi cấu kết với vài con chó nhỏ của Ma tộc là có thể hoành hành khắp thế gian sao? Thật là khờ dại.
Lão nhân ngậm ống thuốc có chút nặng nề nói:
- Đừng nói mạnh miệng, Chí Tôn vẫn rất đáng sợ.
- Chúng ta lại không phải là không có!
Thiếu phụ có chút không phục nói.
- Những người đó sống lại, cái giá phải trả quá lớn.
Lão nhân thở dài:
- Hơn nữa bọn họ hẳn là đang chờ thiếu gia quật khởi.
- Hì hì, nói tới thiếu gia, phong cách làm việc của hắn quả thật khiến lòng người khoan khoái!
Vẻ mặt thiếu phụ hưng phấn nói:
- Ta thật muốn nhìn thấy vị thiếu gia kia của chúng ta, thật khí phách, một mình tiến vào tổ địa Tần gia, trực tiếp diệt sạch. Năm đó lão thái gia nên làm như vậy, lưu lại chính là một mầm tai họa!
Khóe miệng nam tử cao gầy khẽ nhếch:
- Vợ à, ngài cũng chớ nói lung tung, thủ đoạn của lão thái gia… không phải là việc chúng ta có thể chê cười.
Lão nhân gõ ống thuốc, nhìn lướt qua thiếu phụ:
- Đúng vậy, nha đầu sau này nói chuyện nên chú ý một chút.
Thiếu phụ cười hì hì:
- Ta biết rồi.
Tuy nhiên xem ra cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Người đàn ông trung niên nói:
- Tuy rằng tổ địa Tần gia bị diệt, nhưng không thể tưởng được Ma tộc còn bố trí bốn tòa La Thiên Phá Diệt Pháp Trận ở trên đời này. Chuyện này hơi phiền toái, xem ra chúng ta hẳn là nên đi ra ngoài một chút.
Nam tử cao gầy có chút chần chừ nói:
- Nhị gia, tổ huấn của chúng ta không phải là hứa không rời khỏi tổ địa Sở gia sao?
Người đàn ông trung niên nhìn về phía lão đầu:
- Thúc, ngài cảm thấy thế nào?
Lão nhân nhíu nhíu mày:
- Chuyện này hay là hỏi Nhị lão gia, chúng ta không thể tự quyết.
Lúc này từ sâu trong đám núi phía xa đột nhiên xuất hiện một đao thân ảnh, một nam tử nhìn như thong thả kỳ thật lại nhanh tới không thể tin nổi, lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
- Nhị lão gia!
- Bái kiến Nhị lão gia!
- Bái kiến Nhị lão gia!
Một đám người chào hỏi nam tử kia.
Nam tử anh tuấn ngọc thụ lâm phong này chính là con vợ cả chính tông Sở thị nhất mạch, nhị thúc của Sở Mặc, Sở Thiên Hùng!
Sở Thiên Hùng nhìn qua cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng trên thực tế tuổi thật sự của hắn là phải hơn một kỷ nguyên. Chỉ có điều bị phong ấn rất nhiều năm, trong mắt hắn cung tìm thấy không ít tang thương, nhưng lại mang theo vài phần chế giễu đối với thế gian này.
Nhìn kỹ lại, hai đầu lông mày của Sở Thiên Hùng có rất nhiều chỗ tương tự cùng với Sở Mặc, cho dù là người không biết bọn hắn cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, bọn họ là người một nhà.
- Miễn lễ, người của Tần gia vừa đánh đến tận cửa sao?
Sở Thiên Hùng nhìn thoáng qua chiến trường còn chưa thu thập bên kia, thản nhiên hỏi.
- Vâng, một đám không biết sống chết.
Thiếu phụ thầm nói.
- Nha đầu thật không tệ, thực lực có tiến bộ.
Sở Thiên Hùng cười nói một câu.
- Thật sao? Nhị gia ngài cũng thấy được ta có tiến triển sao?
Ánh mắt thiếu phụ lập tức sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn.
Trượng phụ của nàng, năm tử cao gầy lập tức lấy tay che mặt, vợ thật là quá mất mặt, không khen thì thôi, vừa khen liền lên tận trời.
Sở Thiên Hùng gật gật đầu:
- Ừ, thật sự.
- Hi…. Hì hì!
Thiếu phụ nở nụ cười tươi như hoa.
Sở Thiên Hùng tiếp tục nói:
- Một trăm ngàn năm cũng nên đi ra ngoài một chút rồi. Tìm ra bốn tòa La Thiên Phá Diệt Pháp Trận rồi hủy diệt, nên cẩn thận một chút, đừng để bị thương, pháp trận kia… cũng không dễ phá nát như vậy.
Thiếu phụ lập tức mang vẻ mặt hưng phấn, nàng muốn ra ngoài cũng không phải là ngày một ngày hai.
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Vậy… thiếu gia ở chỗ nào?
Sở Thiên Hùng nói thẳng:
- Không nên hỏi, không cần lo, không cần nói nữa.
Thời điểm nói mấy lời này, trên mặt Sở Thiên Hùng không có chút biến hóa, dường như đó là người không liên quan. Hắn thật sự ngay cả nghĩ cũng không dám, bởi vì cho dù không đề cập tới tên, chỉ cần hắn suy nghĩ tới đã khiến cháu của hắn gặp phải tai họa ngập trời khó có thể tưởng tượng.
Là thú thúc, hắn rõ hơn người khác tai họa này đáng sợ như thế nào.
So sánh lại, Ma tộc tuy rằng cũng có uy hiếp rất lớn, nhưng hắn cũng không quá xem trọng.
- Ta kỳ thật rất hâm mộ nữ nhi của ta.
Sở Thiên Hùng nói một câu liền xoay người rời đi.
Sau khi nhị lão gia Sở Thiên Hùng đi rồi, những người con lại hai mặt nhìn nhau.
Thiếu phụ nói thầm:
- Nhị lão gia nói vậy là có ý gì? Sao lại đi hâm mộ Thanh tiểu thư?
Người đàn ông dáng người cao gầy kia liếc nàng một cái:
- Đương nhiên là bởi vì Thanh tiểu thư có thể tiếp cận thiếu gia mà không phải kiêng dè gì rồi, còn được ở bên cạnh nhau tùy ý. Nhưng nhị lão gia… lại không được.
- À.
Thiếu phụ gục đầu xuống, trong mắt toát ra một tia ủ dột:
- Đã hiểu.
Đây là một việc khiến cho tất cả người nhà họ Sở vừa đau thương lại vừa phẫn nộ, nhưng lại không có cách nào khác. Bọn người kia không phải là thứ mà sức họ chống lại được.
- Vậy nếu chúng ta nhắc tới cũng không vấn đề gì nhỉ?
Lại hỏi.
Ông lão hút xoạch xoạch hai hơi nõ điếu xong liền nhàn nhạt nói:
- Chúng ta cũng nên ít nhắc tới thôi, nhưng lần này ra ngoài phải nhớ kỹ, những ai đã từng bắt nạt thiếu gia thì đều phải qua viếng thăm một lần. Trăm ngàn năm trôi qua sợ là giới tu hành sắp quên Sở gia chúng ta mất rồi, còn cười nhạo nhà họ Sở không có năng lực. Nhưng mà chúng ta vẫn còn sống sờ sờ đây này!
Trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ kích động, gật đầu rùm rụp:
- Đúng vậy, chúng ta vẫn còn ở đây mà!
Thiếu phụ mang theo cán liềm chuẩn Chí Tôn còn rướm máu kia, cười hì hì nói:
- Rốt cuộc cũng có thể chém người!
- …
Một đám người đều nhìn nàng không biết nói gì cho phải.