- Nhưng mà, nếu có thể rời khỏi cũng không phải không là mộtchuyện tốt, ít nhất, có thể mãi mãi thoát khỏi nỗi khổ luân hồi trong thông đạo.
Lão đạo sĩ nhìn Sở Mặc:
- Hiện tại cậu hiểu chưa?
Sở Mặc gật đầu:
- Ta hiểu rồi, nhưng ta phải làm như thế nào?
Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn Sở Mặc:
- Cái này phải tự vấn lương tâm cậu. Tự vấn lương tâm.
Trong lòng Sở Mặc rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Muốn rời khỏi thế giới này sao?
Sau khi đã biết sự thật, chắc chắn không ai muốn tiếp tục ở đây.
Có thể dựa theo cách nói của lão đạo sĩ và lão hòa thượng, cho dù là xông ra ngoài thế giới của thân thần Bàn Cổ vẫn phải đối mặt phân tranh vô tận. Thế gian này, nơi nào có Niết bàn chân chính chứ? Giờ khắc này, Sở Mặc có cảm giác uể oải, cảm giác trên đời này không có có bất kỳ chỗ nào là hoàn toàn hiền hòa.
- Thế giới tiên kia kỳ thật nhân số không nhiều. Một khi ra khỏi thần thể Bàn Cổ cũng coi như là hoàn toàn thoát tục. Cậu không cần vì giữ cây đao kia, truyền thừa của người kia mà gánh chịu quá nhiều chuyện. Người đó năm ấy cuối cùng nói, không miễn cưỡng, không kết nhân quả. Bởi vì hắn đã tàn rồi.
Lão hòa thượng nhìn Sở Mặc đang mờ mịt, từ tốn nói.
Lão đạo sĩ gật đầu:
- Rời khỏi cũng tốt, ít nhất mạnh hơn ở đây.
- Hai vị vì sao không đi?
Sở Mặc nhìn hai người.
- Chúng ta sao...
Lão đạo sĩ trầm ngâm một chút, sau đó rất thản nhiên nói:
- Chúng ta không có cách nào sử dụng cây đao kia, phá vỡ thần thể này. Hơn nữa, chúng ta đi, thế giới thông đạo sẽ rất nhanh tan vỡ. Thế giới thông đạo bị hủy, thần thân cũng sẽ không thể khống chế mà tan vỡ.
Thực sự đại thiện!
Sở Mặc trong lòng kính phục, thầm nghĩ khó trách bọn họ khôngchút do dự chém pháp thân cô gái váy vàng. Cho dù là tồn tại vĩnh hằng cũng không dám đánh nhau với hai vị này. Nếu không hai vị này bỏ ngang, cả thế giới đều sẽ rơi vào hạo kiếp.
Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn nhịn không được hỏi:
- Nếu như nói Bàn Cổ đại thần thực sự mạnh như vậy, người sao lại ngã xuống?
Lão đạo sĩ than nhẹ một tiếng:
- Cho nên ta nói, trên đời này không có gì là vĩnh hằng bất diệt. Nhưng mà Bàn Cổ đại thần ngã xuống, cũng không phải là do sự ăn mòncủa tháng năm, người chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi, cho nên, người chết.
- …
Sở Mặc xạm mặt lại, hắn không hiểu được tư tưởng của thần. Càng lĩnh ngô không được thái độ mệt rồi cho nên chết, ngược lại cảm thấy không có lời gì để nói.
- Người từ bỏ chỉ là thân thể, kỳ thực tinh thần là tuyên cổ trường tồn.
Lão hòa thượng cho Sở Mặc đáp án chân chính. Sở Mặc không khỏi nhìn thoáng qua lão đạo sĩ, lòng nghĩ lão đầu không có phúc hậu, rõ ràng không thực tế như lão hòa thượng. Cố ý hù dọa hắn.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Loại cảnh giới đó mới thật sự là bất tử bất diệt. Chỉ là nhục thân mà thôi, người nếu muốn lấy về lúc nào cũng được. Nhưng người thương hại chúng sinh không đành lòng để những sinh linh này gặp nạn, cho nên đã từ bỏ thần thân này. Kỳ thực mỗi một sinh linh từ thần thân sinh ra đều có thần tính. Cho nên, những sinh linh chúng ta, thật ra ở bên ngoài, một mặt bị người ta khinh bỉ cười nhạo; mặt khác cũng được không ít người ước ao ghen tỵ. Sở Mặc gật đầu, hắn bây giờ hiểu quá nhiều chuyện. Cũng biết rất nhiều nhân quả. Cùng với hai người này, cho dù lòng dạ hay là bố trí đều có thể trong nháy mắt tăng lên rất nhiều.
So ra, mấy vấn đề thế giới thông đạo hiện nay thực sự đã không là gì. Hắn đánh chết Thái thượng Cổ Tổ, nói theo một cách khác còn coi như là cứu cả thế giới thông đạo. Đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà Thái thượng Vô Cực cùng vô lượng phật đà ra tay trợ giúp hắn.
- Đường đã ở nơi đây, đối với người khác mà nói, muốn đi ra ngoài rất khó, con đường kia được người ta gọi là đường thông thiên. Nhưng đối với cậu lại không khó như vậy. Cho dù là bây giờ, nếu cậu muốn đi, lúc nào cũng có thể dùng cây đao này chém ra đường đi.
Lão đạo sĩ từ tốn nói.
Lão hòa thượng lúc này đột nhiên nói một câu:
- Năm xưa người nọ từng nói người có thể cầm đao săn Bàn Cổ, trên người người đó sẽ có huyết mạch Bàn Cổ đại thần chân chính, trong linh hồn cũng có thần tính mạnh nhất Bàn Cổ, bởi vì, chỉ có người như thế mới có thể cầm đao săn Bàn Cổ mà không gặp tai ương, hắn bởi vì không có cho nên, hắn mới phải gặp tai ương.
- Ta cảm thấy vẫn gọi nó là Thí Thiên thì hay hơn.
Sở Mặc khẽ vuốt thân đao Thí Thiên yêu dị huyết sắc, từ tốn nói. Thí Thiên nhẹ nhàng phát ra tiếng.
- Nếu nó là của cậu, như vậy tên gì, đương nhiên cũng liền tùy cậu rồi.
Lão đạo sĩ từ tốn nói.
Nói xong, thân hình của ông và lão hòa thượng từ từ biến mất.
Sở Mặc chợt nhớ tới một việc, lớn tiếng hỏi:
- Lão đầu, người chờ một chút, chuyện bàn đào rốt cuộc là thế nào?
- Cây đào già? Nó không liên quan gì cả, ta không phải để con khỉđem cho cậu vài ngàn trái bàn đào rồi sao?
Lão đạo sĩ dừng lại chưa vội biến mất, nhìn Sở Mặc.
- Mấy ngàn quả … không đủ!
Sở Mặc cợt nhả nhìn lão đạo sĩ:
- Thiếu nhiều lắm!
- Phì, cậu tưởng quả đào là hạt cát sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu à?
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn Sở Mặc.
Nhưng mà sau đó, ông trực tiếp vứt cho Sở Mặc một cái túi:
- Thực sự là một tên bại hoại! Cậu chẳng lẽ không biết, Thương Khung Thần Giám cậu tự mình luyện chế ra có thể giải quyết chuyện này sao?
Bên kia lão hòa thượng cười khẽ, niệm phật hiệu, thân hình biến mất.
Còn lại Sở Mặc đứng đó sững sờ một lát, hắn cau mày, lẩm bẩm nói:
- Thương Khung Thần Giám của ta có thể giải quyết vấn đề này sao?
Lập tức Sở Mặc lại cùng trao đổi với Thương Khung Thần Giám một lát. Sau đó, hắn trực tiếp ngây ra tại chỗ, thì thào:
- Thương Khung Thần Giám có thể giám định vạn vật, còn có thể Như Ý, Tị Họa, Quang Minh, Phổ Chiếu, Phi Thiên Nhập Địa, Hỗn Độn, Trảm Đạo, Quy Nhất, Tu Phục… có thể tu phục, có thể tu phục! Sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ? Đây
không phải là tư tưởng mà khi luyện chế Thương Khung Thần Giám năm xưa ta đã hình thành nênsao? Nó thực sự có thể tu bổ hồi phục thần hồn của sinh linh!
Trên mặt Sở Mặc lộ ra nụ cười khổ. Hắn vậy mà lại quên mất điều này. Tuy nhiên chưa nói là quên, ký ức kiếp trước của hắn cũng chưa thức tỉnh hoàn toàn.