Tần Hiểu nhìn Lý Trúc, thản nhiên nói:
- Lúc Trúc, dừng tay lại đi, ngươi đã trở thành bá chủ thế giới này rồi hà tất để ý sống chết của những người này?
- Dừng tay! Ngươi đang nói đùa à? Lý Trúc lạnh lùng nói:
- Mấy người phía sau ngươi là người bình thường? Thả cọp về rừng là hậu quả gì? Là ngươi không rõ hay là ta không rõ?
- Chém tận giết tuyệt, không có ích lợi gì với ngươi. Trong con mắt Tần Hiểu lấp lóe hào quang:
- Để lại cho người ta một đường, sau này còn dễ gặp mặt.
- Tần Hiểu, từ khi nào ngươi trở thành lôi thôi như vậy? Lý Trúc lời lạnh như băng, lập tức bừng tỉnh ngộ nói:
- Ngươi đang kéo dài thời gian? Ngươi muốn đợi Sở Mặc đến? Làm mơ đi
Nói xong, Lý Trúc vung tay lên:
- Xông lên cho ta! Công phá ngọn núi này! Giết chúng!
Chuyện đến bây giờ, Lý Trúc đã không còn đặc biệt để ý có thể bắt sống Hoa Tiểu Nha và Hoàng Họa không. Vì y cũng nhìn ra, muốn bắt sống những cô gái này, quả thật khó hơn lên trời.
Cho dù trước đây để bắt sống Thẩm Ngạo Băng, đã bỏ ra rất nhiều sức lực. Bởi vậy chết mấy con rối Tiên Thiên đã dốc lòng bồi dưỡng.
Tuy đối với y mà nói, bồi dưỡng con rối Tiên Thiên không khó, nhưng bồi dưỡng một con rối Tiên Thiên có linh trí có tư tưởng độc vị, nguyên liệu tiêu hao cũng khá kinh khủng. Nếu không phải trước đây y cướp sạch nguyên liệu của các đại môn phái mấy ngàn năm trên Bạch Hổ đại lục, căn bản không thể bồi dưỡng ra nhiều võ giả con rối Tiên Thiên như vậy.
Nhưng sẽ có một ngày tài nguyên sẽ dùng hết. Nếu đến ngày đó, những người này vẫn còn sống, vậy y thật sự nguy hiểm rồi.
Cho dù y có thể bay lên Linh giới, thì người ta cũng có thể.
Hơn ngàn con rối cảnh giới Tiên Thiên có tư tưởng độc lập cùng công kích về phía tòa ngọn núi này, cảnh tượng thật là vô cùng hùng tráng.
Công kích của mỗi một võ giả đều có sức mạnh Tiên Thiên.
Công kích như vậy bọn họ đã gây ra ba lần, đây là lần thứ 4
Hai lần trước Tần Hiểu chưa đến, là Hoàng Họa bày ra pháp trận ngăn cản công kích của bọn họ.
Nhưng Hoàng Họa lại không thể ngăn cản lần thứ 3
Truyền thừa của Hoàng Họa cho dù mạnh hơn nữa, huyết mạch cho dù ưu việt hơn nữa, dù sao cũng chỉ là một mình. Hơn nữa cùng là cảnh giới Tiên Thiên, có thể ngăn cản hai lần công kích của trên ngàn cao thủ Thiên Tiên đã là một kỳ tích rồi.
Lần thứ ba, pháp trận bị công phá, đối phương bỏ ra mấy chục con rối Tiên Thiên công kích đến.
Những đệ tử thiếu niên Nhất Kiếm và Phi Tiên cũng là lúc đó ngã xuống.
Nếu Tần Hiểu không kịp thời chạy đến, đám người Hoàng Họa chỉ sợ cũng nguy hiểm.
Nhưng công kích lần thứ tư quy mô lớn, cho dù là Tần Hiểu cũng bất lực.
Tần Hiểu quay đầu, liếc nhìn Hoàng Họa, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ:
- Tiểu thư, bây giờ còn một cách cuối cùng có thể ngăn cản công kích lần này của đối phương. Nhưng sau này Tần Hiểu không thể tiếp tục bảo vệ tiểu thư được nữa.
Cho dù Tần Hiểu có thể dùng phương thức nghịch thiên sống lại, nhưng cũng không phải vô hạn. Nếu lần này y thi triển chiêu đó, thì sẽ chết thật sự, là loại hồn bay phách tán.
Người đều có cảm tính, Hoàng Họa tuy rất rõ Tần Hiêu trở thành như vậy là chuyện gì, cũng biết ân oán giữa y và Sở Mặc. Nhưng từ khi bước ra khỏi Quy Khư, cho đến bây giờ đều là Tần Hiểu liều mạng bảo vệ nàng, nói một chút cũng không cảm động đó là nói dối.
Cho nên nghe thấy những lời cáo biệt giống như di ngôn của Tần Hiểu, trên mặt Hoàng Hạ lộ ra bi thương, lắc đầu nói:
- Tần Hiểu, đừng như vậy. Muốn chết, thì cùng nhau chiến tử! Ngay cả ngươi hy sinh tính mạng cũng là chuyện vô bổ
Tần Hiểu lắc đầu trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười:
- Kỳ thật, từ rất lâu ta đã biết rồi.
Câu này của y người khác không hiểu, nhưng Hoàng Họa lại hiểu, cho nên Hoàng Họa chợt ngẩn ra.
Tần Hiểu nói:
- Tuy ta vô lực phản kháng, nhưng đến giờ, ta đã cam tâm tình nguyện! Trải qua mọi chuyện, giống như mộng ảo. Ta từng sai, từng cuồng dã, cũng từng huy hoàng. Nhưng những cái này đều như mộng huyễn bọt biển. Đến bây giờ, mới biết bản chất cuộc đời.
Y nói xong, sâu sắc liếc nhìn Hoàng Họa, sau đó xoay lưng nhìn con rối cảnh giới Tiên Thiên ở dưới núi tấn công lên, lạnh lùng cười.
- Tuy ta giống các ngươi căn bản mà nói cũng chỉ là một con rối. Nhưng ta sống, lại có ý nghĩa hơn các ngươi! Cho dù ta chỉ là một ngôi sao rơi, nhưng ta bây giờ cũng nhất định là lấp lánh nhất. Tần Hiểu nói, thân thể đột nhiên biến mất trong hư không.
- Tần… Tần Hiểu sao đột nhiên không thấy? Hoa Tam Nương dụi dụi mắt, đầy mặt kinh ngạc hỏi.
Hạ Phong chau mày, lẩm bẩm nói:
- Chỉ sợ… y hy sinh tính mạng của mình rồi.
- Nhưng tại sao y phải nói mình là con rối chứ? Hoa Tam Nương liếc nhìn Hoàng Họa ở bên cạnh mặt đầy bi thương, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Hoàng Họa lại không nói gì thêm, chỉ là nhìn về hư không.
Lúc này trong hư không sáng chói, đột nhiên bắt đầu nổi lên huyết vũ, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Lúc những giọt huyết vũ này rơi trên người võ giả con rối Tiên Thiên đang xông lên, cơ thể của võ giả con rối đó trực tiếp bị bóc hơi, có một số người trên người thậm chí bắt đầu bốc cháy.
Những võ giả con rối này bắt đầu phát ra tiếng gào thét thê lương. Rất nhiều người bị thiêu chết tại chỗ.
Cả cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.
Ngay cả những người Hoa Tam Nương cũng bị dọa sợ sắc mặt hoảng hốt.
Huyết vũ càng ngày càng nhiều. Lý Trúc dưới núi sắc mặt hoàn toàn thay đổi, âm lãnh vô cùng, cắn răng nói:
- Ma tộc xả thân kỹ, hóa sinh mệnh thành huyết vũ, đốt cháy tất cả kẻ địch.
Lý Hoàng đứng bên cạnh Lý Trúc, đầy mặt kinh khủng nhìn cảnh tượng này, nhìn Lý Trúc hỏi:
- Làm sao, bây giờ nên làm thế nào? Nhanh chóng bảo những người đó rút về hả?
- Vô dụng, huyết vũ này chỉ cần nhiễm lên thì nhất định sẽ chết! Lý Trúc lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra hận ý rất đậm.
Giống như Lý Trúc nói, võ giả con rối cảnh giới Tiên Thiên cơ hồ trên người đều bị huyết vũ dính vào. Tuy bọn họ vẫn liều mạng xông lên đỉnh núi, nhưng tất cả cái này đều là phí công.
Người gần nhất xông đến đỉnh núi, nhưng cả người lại trực tiếp đổ sụp, hóa thành tro tàn trước mặt mấy người Hoa Tam Nương.