- Hôm nay ta cho các người học một bài học cho tốt, để các người hiểu các loại khó khăn trong cuộc sống. Các người không cố gắng tu hành, kết cục chưa chắc sẽ tốt hơn đám nhóc này bao nhiêu.
Phía dưới, chỗ đống rác.
Lưu Phân Phong cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, quá thích! Cũng không biết Hạo Nguyệt tông cử hành yến hội như thếnào lại còn lại nhiều thứ tốt như vậy?
Nhiều món ngon tinh mỹ đều rất đầy đủ, một chút cũng chưa động tới.
Đây quả thực là cực phẩm thật sự!
Cho dù là những người có tiền lỗ mũi hướng lên trời ở trấn trên cũng chắc chắn chưa được nếm mỹ vị nào như này, nhỉ?
Lưu Vân Phong nghĩ, ánh mắt của gã chăm chú vào một đống màu trắng gì đó trên mặt đất. Bánh bao!
Bánh bao thịt!
Không ngờ là bánh bao thịt!
Lưu Vân Phong tám tuổi kích động đến cả người muốn ngất đi. Nhiều năm kiếm sống ở bãi rác làm tính tình của gã rất bình tĩnh. Bởi vì quá mức kích động, dễ làm người khác chú ý. Như vậy sẽ không tốt.
Bánh bao thịt, đây chính là bánh bao thịt! Đây là đồ ăn bán chạy nhất ở đây. Bởi vì bình thường nó khá đầy đủ.
Sẽ rất ít người ném ra một nửa cái bánh bao thịt đang ăn dở!
Quan trọng hơn là, thịt của nó!
Hạo Nguyệt tông là môn phái nào? Đó là một trong những môn phái cường thịnh nhất ở Thiên Cương Đại Vực! Bánh bao thịt của bọn họ làm sao có thể sử dụng thịt thú vật tầm thường? Đều dùng thịt của mãnh thú cao cấp! Ăn một miếng, cũng có thể làm những thiếu niên đó đổ mồ hôi! Sau đó sẽ tăng rất nhiều sức lực.
Đây mới thực là đồ ăn cực phẩm.
Lưu Vân Phong ôm một cái bánh bao thịt cắn một miếng. Bánh bao thịt lần này so với những cái gã từng được nếm... còn ngon hơn nhiều lần! Lưu Vân Phong còn nhỏ thậm chí có cảm giác muốn ngất đi! Quáhạnh phúc!
Bầu trời, trên chiến thuyền lớn.
Lão già chỉ vào Lưu Vân Phong ở phía dưới, nói:
- Nhìn thấy không? Đứa bé kia? Các ngươi thấy vẻ mặt của nó không? Loại thỏa mãn đó, cái loại hạnh phúc đó! Các ngươi cảm thấy ghê tởm đúng không? Các ngươi cảm thấy nhìn thôi cũng muốn phun đúng không?
Vẻ mặt của lão già vô cùng nghiêm túc, sâu trong đôi mắt thậm chí hiện lên vẻ hồi tưởng. Vẻ mặt này trong mắt một Chí Tôn cao nhất rấtkhó mà gặp được.
Những nam nữ trẻ tuổi đứng ở cửa sổ mạn chiến thuyền đều trầm mặc không nói. Thiếu nữ giống như búp bê kia trong con ngươi như thu thủy cũng không có vẻ mặt giống mấy người kia nhưng lại có thần sắc đăm chiêu.
Lão già nói tiếp:
- Đây là đồ ăn! Đây mới thực sự là đồ ăn do nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất làm thành. Đừng nói là đối với những cô nhi đáng thương, ngay cả chưởng môn của những môn phái nhỏ ở Thiên Cương Đại Vực chúng ta cũng chưa chắc đã được ăn. Nhưng ở trong mắt các ngươi, mấythứ này... Có giá trị gì không?
Trầm mặc.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nhìn phía dưới.
Sau khi Lưu Vân Phong ăn một miếng bánh bao, tinh thần khí lực cả người trở nên càng tràn đầy, trên người dường như đang sáng lên.
Gã muốn che giấu nhưng không thể. Cho nên sự khác thường của gãrất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của những đứa trẻ khác.
- Tiểu tử, trên tay mày cầm cái gì đấy?
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hét lớn lên.
- Bánh bao! Là bánh bao! Bánh bao thịt!
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi khác ánh mắt cũng sáng lên, nháy mắt đã xông về phía Lưu Vân Phong.
Lưu Vân Phong xoay người bỏ chạy, trong tay nắm chặt cái bao.
- Đừng để cho nó chạy! Giành lấy cái bánh bao trong tay nó cho tao! Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi trong con ngươi ánh sáng lạnh lùng, lớn tiếng quát.
Tiếp đó, hai thiếu niên mười năm mười sáu tuổi đuổi theo Lưu Vân Phong, có một đứa trong đó quát lớn:
- Nhãi con, giao đồ trong tay ra đây!
- Bên kia còn có rất nhiều bánh bao, các ngươi vì sao muốn giành một nửa của ta?
Tiếng nói non nớt của Lưu Vân Phong tràn đầy sợ hãi và bất an, còn có sự phẫn nộ nhè nhẹ. Vấn đề giống nhau, thiếu nữ giống như búp bê ở trên chiến thuyền nói:
- Sư phụ, con thấy ở đó còn mười mấy cái bánh bao thịt nữa... vì sao họ muốn tranh nửa cái kia vậy?
Lão già thở dài:
- Bởi vì tham lam.
Phía dưới.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cười lạnh nói:
- Ít nhiều cũng đều là của chúng tao, cho mày ăn hai miếng, khôngbắt mày nhổ ra là tốt rồi! Nhanh chóng giao ra đây!
Khi nói chuyện, hai thiếu niên đã một trước một sau chặn Lưu Vân Phong ở đó. Tuổi của bọn họ lớn hơn so với Lưu Vân Phong. Hơn nữa một thân thực lực đã gần tới Trúc Cơ. Nếu có tài liệu Trúc Cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới đó. Nếu muốn đối phó với một đứa bé như Lưu Vân Phong thật sự quá dễ dàng.
- Xin các người, các ngươi nói với Cẩu ca một tiếng được không? Chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau...
Lúc đó Lưu Vân Phong ngay cả tên cũng không có, đau khổ cầu xin. Một thiếu niên trong đó nhìn về phía thiếu niên mười tám mười chín tuổi. Người kia cười lạnh trên mặt:
- Đừng có nằm mơ, vẫn chưa động vào mày là bởi vì mày coi như cũng thành thật làm đúng bổn phận, nhưng hôm nay mày không nên lấy cái bánh bao thịt kia, lại càng không nên ăn! Giao nửa cái bánh trong tay mày ra đây. Tao sẽ thay mày cầu xin Cẩu ca cho, bảo hắn không giết mày...
- Các ngươi... Muốn giết ta?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lưu Vân Phong tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi, không nhịn được lớn tiếng hỏi:
- Vì sao?
Trên chiến thuyền, gần như tất cả thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đều sợ ngây người. Bọn họ cũng nhìn Sư phụ mình, trong ánh mắt đều có vẻ khó hiểu. Giới tu hành vì thiên tài địa bảo, vì công pháp, nữ nhân, giết người cướp của cũng không phải điều gì ngạc nhiên. Nhưng bọn họ còn chưa thấy vì cái bánh bao thịt mà muốn giết người bao giờ.
Lão già thản nhiên nói:
- Đây là nhân tính. Mấy đứa nhỏ này đã bắt đầu tạo thành thế lực nhỏ, muốn thanh trừ người ở ngoài thế lực mình. Như vậy về sau đồ ăn đó tất cả đều của bọn nó.
- Chỉ vì một chút đồ ăn... Những thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi này đều bị chấn động nặng. Lần đầu tiên bọn họ thật sự thấy được sự tàn khốc của thế gian này. Mấy thiếu nữ thậm chí khó có thể chịu được.
Giống như lời nói của lão già, lúc này, bên cạnh bãi rác phía dưới, giết chóc đã bắt đầu.
Một đám thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi rút vũ khí trên người ra điên cuồng chém giết những người khác.
Thiếu niên vây quanh Lưu Vân Phong một đứa trong đó bắt đầu hơi do dự, nhưng sau khi người kia nói một câu rốt cục cũng lạnh mặt, rútđao nhọn của mình ra.