Hắn muốn biết, trong La Thiên Tiên Vực kia của Tử Đạo có phải cũng có hoàng tộc họ Cơ, trong hoàng tộc cũng có một vị Cơ Thanh Vũ hay không? Nàng có gả cho Sở Thiên Cơ chứ… Còn có rất nhiều chuyện mà hắn muốn biết nữa.
Nhưng hắn tìm khắp phòng khách của buổi tiệc mà không tìm thấy bóng dáng Tử Đạo đâu. Hình như y đã rời đi rồi. Sau khi Sở Mặc trở về lần nữa liền nhận được ánh mắt hâm mộ của không ít người. Có thể được Tạ Tà tướng quân mời đi trò chuyện riêng lâu như vậy trong vùng tối này cũng không được mấy người!
Rất nhiều sinh linh đang âm thầm suy đoán xem ông già tiên phong đạo cốt này rốt cuộc là ai.
Không sai, Sở Mặc lại đổi trở về bộ trang phục trước kia. Mặc dù có Tạ Tà bảo đảm, nhưng hắn cũng không muốn gây rắc rối. Nhất là ngay trước mặt nhiều người tộc Xích Xà như vậy.
Cả bữa tiệc đều được tiến hành trong không khí hết sức vui vẻ. Tuy nhiên, khi buổi tiệc diễn ra được hơn nửa, một đại nhân vật trong Tà thành đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Có rượu có thịt nhưng không có gì mua vui, thật hơi nhạt nhẽo.
- Ô Long tướng quân muốn cái gì mua vui?
Tạ Tà nhìn y cười nói.
- Tạ Tà tướng quân, chỗ ta có mấy con người rất đẹp, các nàng nhảy múa khá giỏi. Hay là ta cho các nàng nhảy một bài, mua vui cho mọi người, thế nào?
Ô Long tướng quân cười nói. Sở Mặc âm thầm quan sát, tên Ô Long tướng quân này thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình lực lưỡng, mặt đầy râu quai nón, trên đầu có một chiếc sừng màu lam sẫm. Thoạt nhìn hẳn là một sinh linh giống giao long. Mặc dù hóa thành hình người, nhưng đoán chừng là cho rằng cái sừng kia rất đẹp nên cũng không ẩn đi.
Lúc này, trong óc Sở Mặc bất chợt có thần niệm của Tạ Tà truyền tới:
- Người này chính là kẻ… suýt chút nữa trở thành cha vợ của tiểu vương gia tộc Xích Xà xui xẻo kia, nguyên hình của nó là một con hắc giao. Trong lòng Sở Mặc khẽ động, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ.
Tạ Tà dùng thần niệm công khai cười nói:
- Nhảy múa ư? Nhất định vũ nương do Ô Long tướng quân tìm tới là cực tốt.
- Vậy tiểu đệ liền bêu xấu.
Ô Long tướng quân vừa nói vừa vỗ tay bôm bốp.
Lúc này, có người từ bên ngoài trực tiếp mang một đám các cô gái xinh đẹp vào. Mỗi một người đều có thể coi như tuyệt sắc. Vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, trên người đều tỏa ra hơi thở cấp thánh nhân.
Những cô gái này vậy mà không ai có cảnh giới thấp hơn thánh nhân!
Biểu cảm trên gương mặt các nàng cũng không dễ nhìn, liếc cái là hiểu thật ra các nàng đều không tình nguyện.
Ánh mắt Sở Mặc đảo qua các nàng, khi nhìn thấy người cuối cùng, hắn trực tiếp ngây người, trong lòng như cuộn trào cơn sóng dữ! Sao lại là nàng?
Lại là một người quen!
Vô cùng quen thuộc!
Nhưng quan hệ với Sở Mặc cũng không phải là tốt… thậm chí còn có chút thù oán!
Âu Dương Phỉ!
Năm xưa khi Sở Mặc mới vào sân thí luyện cũng nghe tới đại danhcủa nàng, sau đó mới biết giữa Âu Dương Phỉ và Tử Đạo từng có chuyện cũ. Nhưng sau đó nàng lại lựa chọn đi theo bên cạnh Chung Thánh. Sau khi Chung Thánh bị Sở Mặc chém thì Âu Dương Phỉ cũng biến mất. Sau đó, Sở Mặc chưa từng nghe thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến Âu Dương Phỉ.
Hoặc là đã trở về gia tộc của mình, hoặc là len lén trốn đi tìm nơi chữa thương.
Hôm nay gặp lại gương mặt quen thuộc đó ở vùng tối, trong lòng Sở Mặc vô cùng chấn động! Cảm giác này so với việc Sở Mặc gặp được người có khuôn mặt giống Tử Đạo như đúc thì còn mãnh liệt hơn!
Âu Dương Phỉ trước mắt này tuyệt đối không phải người mà Sở Mặc quen biết, bởi vì Âu Dương Phỉ này lại là một cự phách tổ cảnh! Chẳng qua là tu vi toàn thân bị người ta phong ấn hoàn toàn. Không biết thua bởi tay ai mà cảnh giới này vẫn phải làm tù binh.
Dĩ nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Sở Mặc cảm thấy chấn động, hắn gặp một Tử Đạo tổ cảnh ở đây, lại gặp một Âu Dương Phỉ tổ cảnh, điều này dường như… nói rõ một vấn đề lớn! Rốt cuộc vũ trụ của ai mới là phản chiếu!
Giống như suy đoán của Đại Cước tà tôn, hai vũ trụ giống nhau là một mặt trái một mặt phải.
Nhưng ai mới là mặt phải? Ai là mặt trái? Tin chắc rằng bất cứ phe nào cũng sẽ khăng khăng rằng chỗ mình mới là mặt phải!
Nhưng bây giờ, Sở Mặc hơi đau buồn khi phát hiện ra một thực tế, đó là: Dù bản thân hắn thực sự là một ngoại lệ, nhưng rất có thể… tất cả mọi người quen thuộc bên cạnh hắn, những người thân bạn tốt của hắn kia… tất cả đều là loại… không đủ vận số, khó thành đại đạo mà Tạ Tànói!
Hắn đã lên tổ cảnh, lại không sợ thiên kiếp. Dù tương lai không thành thái thượng, thì ít nhất cũng có tuổi thọ ngàn vạn năm. Nhưng nếu tất cả mọi người bên cạnh hắn đều không thể thành đại đạo tổ cảnh, há chẳng phải trong tương lai, hắn chỉ đành trơ mắt ra mà nhìn tất cả mọi người bên cạnh hắn lần lượt chết đi sao?
Đến cuối cùng, mọi người quen bạn tốt của hắn không còn một ai. Chỉ có mỗi hắn sống sót, nhìn từng nấm mồ, cảm nhận nỗi cô đơn vô tận. Loại cảm giác này thực sự quá đáng sợ.
Chỉ mới nghĩ qua thôi đã thấy chua xót rồi.
Cảm giác của Sở Mặc đối với Âu Dương Phỉ khác này cũng không phải là tốt, ở La Thiên Tiên Vực của mình, Âu Dương Phỉ đã bỏ Tử Đạo để theo Chung Thánh.
Nhưng điều này cũng không thể nói rõ Âu Dương Phỉ ở thế giới khác cũng rời bỏ Tử Đạo như vậy.
Màn trước mắt này khiến Sở Mặc hiểu ra, Âu Dương Phỉ bị bắt mớilà nguyên nhân căn bản khiến Tử Đạo xuất hiện ở đây!
Y muốn cứu Âu Dương Phỉ!
Có lẽ ngay cả Tạ Tà cũng không biết điều này. Cự phách tổ cảnh cũng thế, cự phách thái thượng cũng thế. Dù mạnh đến đâu cũng không có khả năng biết được mọi chuyện. Có lẽ giống như Tạ Tà nói vậy, chúng ta có thể ngao du vũ trụ, có thể hủy thiên diệt địa, nhưng trên thực tế, đến một ngôi sao trẻ cũng có khối bí mật mà ta không biết.
Có nên giúp bọn họ hay không? Thực ra Sở Mặc là một người rất quả quyết, hắn hiếm khi có lúc do dự như vậy
Tử Đạo muốn cứu Âu Dương Phỉ khỏi đây không thể ngờ đó chỉ là nói mơ, chưa nói những cự phách tổ cảnh mạnh như Tạ Tà và Ô Long, trong chính giữa sảnh bữa tiệc cũng có ít nhất mấy chục tổ cảnh!