Sinh mạng thú tộc vẫn nên để cho bản thân thú tộc tự mình đến lấy đi.
Đây là một loại tôn nghiêm và kiêu ngạo của bản thân thú tộc.
Tuy rằng đã hợp tác với phù văn sinh mệnh, nhưng ở sâu trong nội tâm, Nhiếp Hổ vẫn là tràn ngập sự thù địch và phản cảm đối với phù văn tính mạng. Sở dĩ hợp tác, chẳng qua là bởi vì bất đắc dĩ, là vì tình thế bức bách mà thôi.
Ầm!
Một đòn này quá kinh người!
Trong hư không bốn phía đều lưu động những sát cơ vô cùng rét lạnh này.
Ngay cả những phù văn tính mạng ở phía xa xông tới, cũng có thể đủ cảm giác được rõ ràng trog sát cơ kia có sự phiền chán và thù địch đối với bọn họ.
Những phù văn tính mạng này, mỗi người đều dừng lại ở tại chỗ.
Giống như Nhiếp Hổ, bọn họ cũng không muốn tiếp tục đi về phía trước, đi tới gần sát cơ kia. Chọc cho người phản cảm không nói, trong lòng chính bọn họ cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Trên thực tế, những phù văn tính mạng này cũng là nắm lỗ mũi cùng thú tộc tiến hành hợp tác.
Cả hai bên đều là do tình thế bức bách. Ở sâu trong nội tâm bọn họ khẳng định đều không muốn.
Những phù văn tính mạng này bắt đầu tản ra hư không ở bốn phía xung quanh mình, chuẩn bị hoàn toàn phong tỏa không gian ở đây. Loại chuyện này, bọn họ tương đối am hiểu. Thật ra ở trong quá khứ, thời điểm thần giới còn không có tan vỡ, bọn họ đã từng sử dụng phương thức nàỳ, bao vây tấn công rất nhiều thần linh thú tộc.
Hiện tại, cũng chẳng qua là tái diễn một chút trận hình trước đó mà thôi. Coi như là luyện tập.
Chỉ có điều lần này, bọn họ cũng không phải thoải mái như vậy. Nếu như có thể cùng Nhiếp Hổ đi chém giết, vậy sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Đáng tiếc không thể.
Giữa Nhiếp Báo và Nhiếp Hổ trực tiếp va chạm một đòn. Thân hình hai bên đều lùi về phía sau.
Nhiếp Báo trực tiếp mở miệng thổ huyết. Thoáng cái hắn lại bị thương. Luận về chiến lực, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của Nhiếp Hổ. Nhưng vào thời điểm này, trực tiếp chạy trốn cũng là trí mạng!
Hai loại mãnh thú gặp nhau. Kẻ đầu tiên quay đầu chạy trốn, nhất định là nguy hiểm nhất!
Đối với thú tộc mà nói, vĩnh viễn cũng không cần đưa phía sau lưng của ngươi cho đối thủ của ngươi.
Cho nên, cho dù Nhiếp Báo muốn chạy trốn, nhưng cũng không thể trực tiếp trốn đi. Hắn nhất định phải lựa chọn một cơ hội đặc biệt thích hợp mới được.
Nhiếp Hổ cũng hiểu về điểm này. Cho nên, hắn căn bản cũng không cho Nhiếp Báo cơ hội này.
Hai bên trực tiếp triển khai cuộc chém giết sinh tử. Mà lúc này, các sinh linh phù văn đã hoàn toàn phong tỏa bốn phương tám hướng của không gian này từ lâu.
Như vậy trong lòng Nhiếp Hổ coi như cũng yên tâm. Hắn biết, bất kể như thế nào, Nhiếp Báo cũng đừng mong tới chuyện chạy thoát.
Ngày hôm nay, Nhiếp Báo tất nhiên sẽ chết ở chỗ này.
Có suy nghĩ này, Nhiếp Hổ trực tiếp chậm lại tiết tấu công kích. Hắn nhìn Nhiếp Báo, trầm giọng nói:
- Nhiếp Báo, hiện tại cho ngươi một cơ hội. Gia nhập chúng ta. Đừng do dự nữa. Không cần đi theo con đường của đám người chúa tể bọn họ đi tới bóng đen. Kết quả sau cùng, các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Các ngươi cho dù thật sự muốn gia nhập hạ giới, cũng không phải lựa chọn vào thời điểm này. Các ngươi thật sự ngu ngốc. Loại thời điểm này, hoàn toàn là thời điểm mẫn cảm nhất. Hạ giới bên kia, nói không chừng sẽ bắt bí các ngươi. Nhưng thần giới bên này, khẳng định xem các ngươi giống như kẻ thù! Tự ngươi nói xem, có phải như vậy hay không? Các ngươi ở vào thời điểm này lựa chọn gia nhập hạ giới, không phải rõ ràng muốn nói cho tất cả Thần tộc biết, các ngươi phản bội sao? Ngươi nói Thần tộc sẽ bỏ qua các ngươi sao? Biết sao?
Nhiếp Hổ phóng tần suất công kích tới mức thấp nhất. Hắn khuyên nhủ:
- Đừng nói cho ta viết, lúc này các ngươi gia nhập hạ giới, là vì biểu đạt thành ý của các ngươi. Vậy thật sự làm cho ta cảm thấy xấu hổ. Các ngươi đều là thần linh cao quý, lại có thể phải thể hiện thành ý của các ngươi cho một đám sinh linh đê tiện hạ giới hay sao? Không ngại mất mặt sao? Cho nên, tại sao các ngươi không tạm thời án binh bất động. Thật sự chờ đến ngày Thần tộc hoàn toàn sơn cùng thủy tận, lại làm ra loại lựa chọn này. Vậy cũng có thể hiểu được. Dù sao... Vì sinh tồn, đúng không? Đến lúc đó, sinh linh hạ giới vẫn sẽ vui mừng. Dù sao, có một đám thần nguyện ý gia nhập vào bọn họ. Nhưng các ngươi hiện tại liền làm ra lựa chọn, chỉ có thể nói, quá ngu dại!
Trong lòng Nhiếp Hổ nhất định là tích lũy rất nhiều oán niệm. Cho nên, có một cơ hội, hắn liền thao thao bất tuyệt, muốn khuyên Nhiếp Báo hồi tâm chuyển ý.
Bất kể nói thế nào, bọn họ đều là cùng tộc, hơn nữa đã từng là thân mật khăng khít như vậy. Giống như người thân và bằng hữu tốt nhất, rất ấm áp.
Mỗi khi nhớ tới cảnh tượng kia, trong lòng Nhiếp Hổ cũng đang rỉ máu!
Nếu như không phải thú tộc bọn họ làm ra loại lựa chọn này, cần gì phải đi hợp tác với phù văn sinh mệnh? Thú tộc bên này vô cùng dũng mãnh. Trực tiếp một mình chiến đấu, trong tương lai, chí ít cũng có thể bắt được một chiếc ghế người chúa tể! Cho dù không bằng thần giới trước kia, nhưng vậy thì thế nào?
Thú tộc vẫn là thú tộc hoàn chỉnh!
Mà không phải giống như bây giờ. Tim hắn đang chảy máu. Hắn nhất định phải ở trước mặt một đám phù văn tính mạng đáng chết, tự tay kết thúc tính mạng cùng tộc của mình.
Nhiếp Báo vừa chiến đấu với Nhiếp Hổ, cũng vừa khuyên can.Hai bên quả thực chính là mỗi người một cách nói. Nhưng ai cũng không thuyết phục được đối phương.
Cuối cùng Nhiếp Hổ có chút không kiên nhẫn. Hắn trầm giọng nói:
- Nhiếp Báo, ngươi quả nhiên là không chịu hồi tâm chuyển ý sao?
Nhiếp Báo nói:
- Nhiếp Hổ trưởng lão, ngươi đừng phí tâm tư. Đến đây, giết ta đi!
- Ai... Vậy thật xin lỗi!
Nhiếp Hổ rít gào một tiếng, mở miệng to như chậu máu. Toàn thân tản ra pháp tắc nghiền ép vô tận, cắn về phía cổ họng của Nhiếp Báo.
Đây là muốn tuyệt sát hắn!
Ngay trong nháy mắt này, trên người Nhiếp Báo bất chợt phóng ra một đạo ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Ánh sáng kia tản ra lực lượng không gian vô cùng vô tận!
- Đây là...
Nhiếp Hổ cắn một cái vào khoảng không. Hắn trực tiếp ngây người. Nhìn ánh sáng này, và Nhiếp Báo biến mất ở trong ánh sáng.