- Từ công pháp mà nàng sử dụng, chúng ta lại hoàn toàn không đoán ra được lai lịch của nàng, trời mới biết sau lưng của nàng sẽ có một thế lực khủng bố như thế nào…. Ít nhất cũng phải có một sư phụ đáng sợ.
- Việc làm hôm nay của chúng ta, nếu xét là chuyện nhỏ…. Bất quá là do sinh lòng tham, nhưng không có thành công. Nếu hướng đến việc lớn mà nói…. Chính là sinh ra ý đồ xấu trong lòng, muốn giết người cướp của!- Hai người các ngươi nói thử xem, nếu đổi lại là các ngươi, có thể nuốt xuống cơn tức giận này sao?
Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch đều thở dài một tiếng, bọn họ đương nhiên hiểu được đạo lý này, bằng không cũng sẽ không cùng với Lãnh Thu Minh đi tìm thiếu nữ kia lâu như vậy.
Tuy nhiên mắt thấy trăng tròn đã sắp lên đến đỉnh, hai người Đông Phương Bạch và Dư Tông Hậu càng muốn đi tranh giành phần cơ duyên kia!
Bởi vì hai người bọn họ, tuy rằng nổi lên ý nghĩ tham lam với bảovật trên người thiếu nữ kia, nhưng cũng không có biểu hiện trực tiếp ra bên ngoài như vậy!
Nói cách khác, hai người bọn họ đều cảm thấy, chính mình cũng không có đắc tội thiếu nữ váy lam nhiều lắm!
Mà hai người Lãnh Thu Minh và Triệu Phàm, mới là chủ mưu thật sự.
- Lãnh huynh, ngươi nói đều rất có lý, nhưng vấn đề hiện nay là chúng ta không tìm thấy nàng!
Dư Tông Hậu chậm rãi nói:
- Trăng tròn, một tháng chỉ có một lần, nếu bỏ qua đêm nay…. Có thể phải dừng lại ở đây thêm một tháng nữa!
Đông Phương Bạch cũng nói:
- Đúng vậy đó, nhiều tháng, thì chuyện xấu sẽ càng nhiều hơn. Ta có cảm giác, ở nơi này xuất hiện duyên cơ, chắc là giấu chưa được bao lâu đâu!
Lãnh Thu Minh trên mặt mang vẻ âm tình bất định, thật lâu sau y mới thở dài một tiếng:
- Được rồi, nghe theo các ngươi đấy, chúng ta đi tìm cơ duyên trước! Tuy nhiên…. Mặc kệ đêm nay chúng ta có thể tìm được cơ duyên kiahay không, thì trong vòng một tháng này, nhất định phải tìm cho bằng được yêu nữ váy lam kia và giết nàng!
- Bằng không thì không thể an tâm!
- Ta dám khẳng định, nàng nhất định không có đi quá xa đâu!
- Ở cấm chế kia, chúng ta tới gần còn không dám, nàng lại dám xông lên, bộ dáng nàng bị trọng thương lúc ấy, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, hấp hối, ta cũng không tin nàng có thể nhanh chóng hồi phục như vậy!Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau gật đầu:
- Được rồi!
Kỳ thật những việc mà lúc trước bọn họ làm, đã có chút ít hối hận.
Tuy nhiên vào lúc này, nếu từ chối Lãnh Thu Minh, rõ ràng cũng không phải một quyết định đúng đắn.
Sau đó, Đông Phương Bạch lấy ra một món bảo vật, bắt đầu tính toán.Đệ tử đại phái, chí ít cũng đều có một đồ vật nào đó tốt mang theo ngừoi.
Tại chỗ của Đông Phương Bạch, Liệt Hỏa Tông tuy rằng không phải là một môn phái nổi tiếng về bói toán, nhưng sư phụ của y cũng là một cao thủ bói toán.
- Hướng Đông lệch về phía bắc….
Một lúc sau, sắc mặt của Đông Phương Bạch có chút tái nhợt mà chỉ về một hướng, sau đó phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.Dư Tông Hậu có chút lo lắng nhìn qua Đông Phương Bạch:
- Không có sao chứ?
Bên trong con ngươi của Lãnh Thu Minh lại hiện lên vẻ vui mừng, sau đó đến gần nhìn Đông Phương Bạch nói:
- Như thế nào rồi?
Đông Phương Bạch khoát khoát tay, hít sâu một hơi:
- Không có việc gì, bị phản phệ (cắn trả) là bình thường, lần này…. Chắc có lẽ là không phải sai lầm đâu!
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Bạch, ba người cùng tiếntới phương hướng ngược lại với hướng của bọn Sở Mặc, nhanh chóng bước đi.
Trong đêm tối trên thảo nguyên, còn có rất nhiều người tập trung lục soát tìm kiếm ở khu vực này.
Kỳ Tiêu Vũ bị cảnh tượng trước mắt làm cho có chút sợ ngây người, nàng nhìn vào Sở Mặc ở bên cạnh:
- Làm sao ngươi có thể tìm tới được nơi này?- Là trực giác!
Sở Mặc nói một cách đương nhiên.
-……
Kỳ Tiêu Vũ không nhịn được nữa mà liếc mắt, nàng mới không tin câu chuyện hoang đường của Sở Mặc.
Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt, quả thực làm cho người ta hết sức kinh hãi.
Bởi vì giờ phút này, bọn họ không ngờ đang ở giữa một mảnh sao trời mênh mông!Dưới chân của họ, là một khoảng hư không vô tận.
Nhưng kỳ lạ là, bọn họ đều không cảm thấy đang bị rơi xuống, tuy rằng lơ lửng trên không, nhưng thật giống như đang dẫm lên trên mặt đất bằng phẳng.
Bốn phương tám hướng, đều là bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh.
Nhưng không có ánh trăng.
Thực rõ ràng, nơi này không phải là vị trí không gian mà bọn họ đứng lúc nãy.Chẳng biết tại sao, Kỳ Tiêu Vũ có cảm giác bản thân mình có chút khẩn trương, nàng tiến sát về phía Sở Mặc, không kìm được mà vươn tay nắm lấy tay của Sở Mặc.
Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn thoáng qua gương mặt có chút tái nhợt của Kỳ Tiêu Vũ, nắm chặt lấy tay nàng, có một cảm giác kỳ quái lan tràn ra khắp trái tim:
- Đừng sợ, có ta ở đây rồi!
Kỳ Tiêu Vũ gật đầu một cách yếu ớt, trong lòng hơi an tâm hơn một chút, ngay cả nàng cũng không biết vì sao khi vào trong này lại có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy.
- Nếu ngươi sợ, hay là ta đưa ngươi trở về?
Sở Mặc có ngọc dẫn đường, đương nhiên biết làm sao để có thể quay về.
Tay Kỳ Tiêu Vũ rất lạnh, Sở Mặc có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự lo lắng và sợ hãi của Kỳ Tiêu Vũ.- Không cần!
Kỳ Tiêu Vũ từ chối mà không cần nghĩ ngợi gì, nói:
- Ta phải ở lại đây! Không sao hết, có ngươi ở đây, ta không sợ…
Miệng thì nói không sợ, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Sở Mặc nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn kiên quyết liền không nói gì thêm, dựa theo chỉ dẫn của miếng ngọc, không ngừng di chuyển từng bước trong không gian đầy sao quái dị này.
Rất nhanh chóng hai người đã đi trong vùng không gian này được hơn mười dặm, đối với diện tích của bầu trời sao trong này mà so sánhthì khoảng cách đó hầu như chưa thấm vào đâu, không khác gì chưa di chuyển được chút nào.
Nhưng lạ ở chỗ, mỗi khi hai người đi được vài dặm đường, sao trời xung quanh lại xuất hiện một chút thay đổi.
Lúc đầu họ cũng chưa chú ý đến, tuy nhiên đến khi trên bầu trời cùng lúc xuất hiện tới 10 mặt trăng, thì đều sợ tới ngây người.
- Đây, đây làchuyện gì xảy ra?
Sở Mặc mấp máy môi, mắt đăm đăm nhìn lên phía mười vầng trăng sáng xếp thành hàng… từ nam đến bắc trên bầu trời, khó lòng tin nổi.- Đẹp quá!