Chúa tể của phù văn tính mạng mỉm cười nói.
- Bọn họ không biết rõ ràng mục đích tạo thành một thần giới hoàn mỹ thật ra chính là để nhảy ra ngoài.
Một chúa tể của phù văn sinh mạng khác nói.
Gia chủ Lam thị Thần tộc nói:
- Ta vẫn có cảm giác, năm xưa có người một đã thành công.
- Không có khả năng.
Nhiếp Long lắc đầu nói:
- Không ai có thể nhảy ra ngoài. Thần giới này trước đây đã không ổn định. Căn bản không đủ để chống đỡ cho sinh linh nhảy ra ngoài.
- Thật ra đây là một cái chết tuần hoàn.
Gia chủ Lam thị Thần tộc nói:
- Chúng ta là sinh ra ở tại thần giới. Nhưng chúng ta chắc hẳn đều hiểu rõ ràng một đạo lý. Giống như Sở Thiên Đế hạ giới, hắn nhảy ra ngoài bao nhiêu lần?
Mọi người trầm mặc một chút.
Bọn họ hoàn toàn không giống với những thần linh kia. Thời điểm nhắc tới Sở Mặc, trên mặt của bọn họ chẳng những không có bất kỳ sự xem thường nào, trái lại đầy vẻ kiêng kỵ!
Kiêng kỵ rất sâu!
Dường như cực kỳ kiêng kỵ người này.
- Năm xưa, Bàn Cổ cũng một người gọi tới gọi lui. Chỉ có điều, hắn cuối cùng vẫn bị thất bại. Chúng ta đã từng muốn tiếp đón hắn tới thần giới, nhưng bị hắn từ chối. Hắn chôn vùi, lúc đó ta còn thật vui vẻ.
Gia chủ Trần thị Thần tộc thản nhiên nói:
- Ai có thể ngờ được, lại xuất hiện một Sở Thiên Đế...
- Cho nên nói, Nhân tộc mới là người chúa tể chân chính của bốn phương giới này.
Nhiếp Long cười khổ nói.
Gia chủ Lam thị Thần tộc nói:
- Sở Thiên Đế từ thế gian nhảy ra, nhảy đến giới tu hành, lại từ giới tu hành nhảy ra, nhảy cho tới hạ giới bây giờ. Từ những gì trải qua trên người hắn, thật ra có thể xác minh được những điều chúng ta suy đoán. Cho dù chúng ta từ nơi bốn phương giới này nhảy ra ngoài, lẽ nào lại thật sự nhảy vào đến thế giới vĩnh hằng kia sao? Thế giới kia thật sự chính là bất diệt sao? Nếu như... chúng ta cuối cùng phát hiện thế giới kia, nó cũng không giống như chúng ta nghĩ, như vậy phải làm như thế nào?
- Tất cả người đời cho rằng thần linh hạnh phúc. Nhưng lại có ai biết, thần linh khổ?
Nhiếp Long thở dài nói:
- Cho nên, ta đối với chuyện nhảy ra ngoài, không có hưng thú lớn cho lắm. Nhưng thần giới... Lại nhất định phải một lần nữa tạo thành!
- Đúng vậy, thần giới phải tồn tại. Chúng ta nhất định phải sáng tạo một thế giới vĩnh hằng bất diệt.
Gia chủ Trần thị Thần tộc thản nhiên nói:
- Chỉ có thế giới như vậy, mới có cơ hội một ngày nào đó, thật sự tiếp xúc được tới nơi kia.
- Ta đã sớm muốn từ cảnh giới Đại Tổ này nhảy ra ngoài!
Gia chủ Đỗ thị Thần tộc nói.
- Chúng ta cũng muốn.
Hai người chúa tể phù văn trăm miệng một lời, sau đó liếc mắt nhìn nhau. Một chúa tể phù văn sinh mạng nói:
- Nếu như có thể từ cảnh giới Đại Tổ này nhảy ra ngoài, như vậy tuyệt đối sẽ phát sinh một loại biến chất thật sự! Cho đến lúc này, mới có thể trở thành người chúa tể chân chính. Mà không như chúng ta bây giờ. Hiện tại, chúng ta ngay cả những thần linh thần giới kia cũng không phải là chúa tể.
- Đúng vậy, chúng ta thật sự không thể chúa tể của bọn họ được.
Một phù văn tính mạng khác nói:
- Bọn họ còn tưởng rằng, thần giới tồn tại thật chỉ là bởi vì phải vĩnh hằng cùng bất diệt.
- Thật sự vĩnh hằng cùng bất diệt, chỉ tồn tại ở bên ngoài bốn phương giới.
Trong ánh mắt của gia chủ Đỗ thị Thần tộc lóe ra thần quang:
- Chỉ có nhảy ra ngoài, chúng ta mới có thể thật sự tự do. Khi đó, không cần thần giới nữa. Bởi vì bản thân chúng ta chính là vĩnh hằng và bất diệt!
- Đạp lên con đường các tiền bối lưu lại, việc nghĩa không chùn bước tiến tới bờ kia của dòng sông dài năm tháng. Có thể, chúng ta có cơ hội đi tới. Có thể, chúng ta cũng sẽ chìm ngập ở trong con sông dài này, trở thành một bọt sóng trong đó. Nhưng ít ra, chúng ta đều đã thử qua, cũng sẽ không hối hận.
Gia chủ Trần thị Thần tộc nói.
Bọn họ ở chỗ này, khai thông và trao đổi tất cả mọi chuyện, không thể ra khỏi chỗ này. Những lời nói ra cũng hoàn toàn là bí ẩn.
Tất cả bọn họ đều hiểu rất rõ, mình chạy ở sát biên giới nguy hiểm, thật sự chính là khiêu vũ ở trên mũi đao. Nhưng bọn họ không có cách nào!
Hi vọng tạo thành thần giới hoàn mỹ một cách hòa bình, đã tan biến.
Bất kể là ba Nhân tộc lớn của Thần tộc, hay phù văn tính mạng và thú tộc, bọn họ chưa từng có thể làm được chuyện này.
Ngược lại còn tổn thất một chi thú tộc.
Nhiếp Long nói:
- Thật ra, có vài thời gian, ta còn thật sự hâm mộ Nhiếp Lang.
- Hắn thực sự rất quả quyết. Nhưng hắn lại phản bội chúng ta.
Gia tộc của Lam thị Thần tộc nói.
Một chúa tể của phù văn sinh mạng thản nhiên nói:
- Chỉ có điều, cho dù hắn phản bội chúng ta, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không nói bí mật này cho Sở Mặc nghe.
- Đúng. Bởi vì hắn không dám, cũng không tin.
Một chúa tể phù văn sinh mạng khác nói:
- Thật ra ngay cả ta cũng không tin.
Mấy người đều nhìn về phía hắn. Hắn thản nhiên nói:
- Chỉ có điều ta lại là tin tưởng, nhảy ra khỏi bốn phương giới, chúng ta có thể thu được vĩnh hằng. Nhảy không ra, như vậy chúng ta tối đa cũng chính là bước theo con đường của các đời trước...
Đề tài này đến đây, đã kết thúc.
Những sinh linh thú tộc và phù văn tính mạng tộc sợ rằng vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ tới, người hai tộc bọn họ chỉ cần nhìn thấy nhau, liền cảm thấy chán ghét nhau, xem đối phương giống như kẻ thù. Nhưng ở chỗ tồn tại đỉnh cấp thật sự căn bản lại không tồn tại vấn đề này.
Bởi vì ở chỗ tồn tại đỉnh cấp, lợi ích... vượt xa so với sự thù hận.
Lại nói, bất kể là hai chúa tể phù văn sinh mạng, hay Nhiếp Long người chúa tể của
Thú Tộc, trong lòng đều hiểu rất rõ ân oán giữa hai tộc bọn họ làm sao được dựng lên. Chỉ có điều không thể nói ra. Giữa các sinh linh phía dưới nguyện ý đối lập, nguyện ý nhìn nhau giống như nhìn kẻ thù, như vậy cứ tùy bọn họ là được.
Bảy người chúa tể rất nhanh lại từ nơi này từng người tản đi. Giống như từ trước tới nay chưa từng gặp nhau ở chỗ này.
Nhưng bọn họ không biết là, bọn họ cho rằng Nhiếp Lang không tin bí mật này cũng không dám nói ra, lúc này lại đang trong thư phòng Sở Mặc.
Vẻ mặt Nhiếp Lang nghiêm túc, nhìn Sở Mặc nói:
- Thiên Đế, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- A?
Sở Mặc nhìn Nhiếp Lang:
- Ngài cứ nói thẳng là được.
Nhiếp Lang lắc đầu:
- Ở đây không được!
- Vậy;... Chỗ nào mới có thể?