Trong giọng nói ông già mang theo chút hỏi han.
Cô gái nghe xong, không khỏi có chút ảm đạm:
- Ngươi chắc chắn sau khi hắn nghe xong sẽ không phát rồ lên chứ?
- Ta cảm thấy… hắn đã rất trưởng thành rồi.
Ông già nói có chút không chắc chắn.
- Bất cứ kẻ nào nghe thấy cha mình… ta nghĩ, cũng sẽ không thể nào bĩnh tĩnh được.
Cô gái nói.
- Nhưng sớm muộn gì cũng phải biết, không đúng sao?
Ông già nói.
- Có thể quá sớm hay không?
Cô gái hạ giọng nói:
- Chung quy, hắn… vẫn còn là con nít mà thôi!
- Con cái nhà nghèo sớm trưởng thành!
Ông già nói như đang muốn thuyết phục chính mình, nhìn cô gái nói:
- Cho hắn biết cha hắn là một đại anh hùng, cũng là chuyện tốt!
- Là chuyện tốt thật sao?
Đôi mắt cô gái rực rỡ như sao sáng, thì thào nói:
- Tích anh hùng, nước mắt hồng nhan… Nếu như có thể, ta hy vọng Sở Mặc làm gì cũng được, chỉ cần đừng làm anh hùng mà thôi.
Đã cách mấy năm, rốt cuộc Sở Mặc lại được gặp mặt Giới Linh. Thế cho nên ngay từ đầu, hắn còn có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cho rằng không biết bản thân có nhìn lầm hay chăng. Cho tới khi hắn nhìn đến nụ cười không đáng tin quen thuộc kia, mới dám xác định, đúng là Giới Linh thật!
Cô gái thanh tú đứng bên cạnh Giới Linh khi thấy ánh mắt Sở Mặc dành cho y, trong con ngươi lộ ra chút vui vẻ thản nhiên, rất nhạt, chỉ chợt lóe rồi biến mất.
- Quả nhiên là ngài còn sống! Sở Mặc trầm giọng nói:
- Mỗi tội lừa ta thật thảm!
- Ngu ngốc, làm sao mà ta chết được?
Giới Linh nhếch miệng cười, thản nhiên nói:
- Trên đời này không ít sinh linh có thể giết ta, nhưng trong thế giới này, gần như không có!
Phù!
Sở Mặc thở dài một hơi, nói:
- Còn sống là tốt rồi! Nói xong, ánh mắt của Sở Mặc lại quăng về phía cô gái thanh tú:
- Quả nhiên ngươi ở đây.
- Không phải ngươi đã sớm nghĩ đến rồi sao?
Cô gái thanh tú khẽ mỉm cười nói:
- Vào trong rồi nói.
Trong phòng, cô gái trẻ tự mình nấu nước pha trà, cử chỉ tao nhã, như nước chảy mây trôi, làm cho người ta có cảm giác an tĩnh, tường hòa.
Nếu không phải đã từng gặp cái vẻ khí phách của nàng mà nói.
- Gặp Đồ Đồ rồi hả?
Cô gái vừa tao nhã pha trà, vừa thản nhiên hỏi.
- Gặp rồi.
Sở Mặc gật gật đầu.
- Nha đầu kia mà làm thị nữ nha hoàn gì đó… thì không phù hợp lắm, nhưng dù sao giờ bên cạnh ngươi cũng chẳng có ai đạt yêu cầu cả. Thực ra hai nha đầu trên Thiên giới của Tần gia và Đổng gia cũng khá được đấy.
Cô gái nói vô cùng tùy ý. Giới Linh thì vẫn ngồi chỗ đó, có chút trầm mặc, tuy đã đưa ra quyết định, nhưng phải nói ra miệng với Sở Mặc, quả thực vẫn cần chút dũng khí. Chuyện này không khúc khuỷu, cũng chẳng khiến người khác động lòng, nhưng lại quá đỗi thảm thương. Tựa như việc mà cô gái kia lo lắng vậy, làm sao mà Giới Linh… lại không lo lắng Sở Mặc không chịu đựng nổi chứ?
- Nha hoàn thị nữ gì đó chỉ là chuyện đùa thôi, về sau đừng nhắc lại nữa.
Sở Mặc nhẹ giọng nói một câu, không ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Ta không có tư cách đó, cho tới nay cũng không có ý định ấy. Thiếu nữ cũng không nhấc đầu, mân mê dụng cụ pha trà, thản nhiên nói:
- Là vì cái người mắng ngươi đó?
- Người mắng ta nhiều lắm, bọn họ thì tính cái gì?
Sở Mặc nói.
- Ngươi biết ta đang nói ai mà.
Cô gái vẫn không ngẩng đầu như cũ.
Sở Mặc im lặng một hồi, bỗng nhiên nói:
- Làm sao mà ngươi biết được?
- Chẳng lẽ ngươi không tò mò, vì sao ngươi vừa mới bước chân vào Phật môn, đầu tiên là lão tổ Huyết Ma tìm tới cửa, sau lại có kẻ thù càng thêm thần bí?
Giọng nói của cô gái rất bình thản, nhưng nội dung mà nàng nói ra miệng, lại có loại rung động long trời lở đất.
Quả nhiên chuyện gì nàng cũng biết.
Mà ta… vẫn là kẻ luôn chẳng hay biết gì!
Ngày hôm đó, Sở Mặc tỉnh mộng, nhưng dòng máu trong người lại càng thêm nóng hổi! Ngày hôm đó, Sở Mặc đã rất đau lòng, nhưng động lực lại càng thêm mạnh mẽ!
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, trong lòng Sở Mặc dồn nén thêm rất nhiều nghi vấn, uất ức và không cam lòng!
Dựa vào đâu mà ta không được biết gì hết?
Cho nên, lúc này khi Sở Mặc nghe câu nói kia của cô gái, thoạt nhìn cảm xúc của hắn cũng chẳng bị dao động là bao, chỉ là hơi hơi giương mắt, vì không ngẩng đầu lên khiến cho vầng trán đầy nếp nhăn. Hắn nhìn cô gái:
- Thực ra ta chẳng tò mò chút nào.
- Vậy mục đích ngươi tới đây hôm nay là gì?
Cô gái cũng không bị nét mặt của Sở Mặc làm cho giật mình. Vô cùng bình tĩnh như cũ, thậm chí còn đưa cho Sở Mặc một chén trà, nước trà bên trong xanh biếc sáng bóng, mùi hương xông lên mũi.
- Biết việc ta nên biết.
Sở Mặc nhận chén trà, không uống mà đặt xuống.
Khi đó, Giới Linh vẫn im lặng từ đầu rốt cuộc cũng mở miệng:
- Sở Mặc, uống đi, đã rất nhiều năm… Vũ Vi không pha trà chongười khác rồi.
Sở Mặc nao nao, có thế hắn mới biết, cô gái trẻ trung thần bí này tên là Vũ Vi. Sau đó, hắn nhớ tới càng thêm nhiều chuyện khác, chính là từ trước tới nay, Giới Linh và Vũ Vi vẫn âm thầm hoặc công khai bảo vệ hắn, trợ giúp hắn rất kịp thời.
Mặc kệ hai người này có quan hệ thế nào đến thân thế của hắn, ít ra, hai người họ… không nợ hắn cái gì. Mà là Sở Mặc hắn… nợ người ta!
Một khi đã như vậy, hắn lấy đâu ra tư cách hờn dỗi trẻ con trước mặt bọn họ? Nghĩ vậy, Sở Mặc đứng lên, vái thật sâu về phía Vũ Vi và Giới Linh:
- Lúc trước ta trẻ con không hiểu chuyện, giọng điệu nói chuyện không tốt, ta xin lỗi.
Ánh mắt Vũ Vi sáng ngời, gương mắt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.
Giới Linh cười ha ha hai tiếng, sau đó cũng không cười nổi nữa, gãi gãi đầu nói:
- Đây là việc mà chúng ta nên làm!
- Không, trên đời này không có chuyện gì là nên như vậy. Sở Mặc nói một cách nghiêm túc, sau đó bưng chén trà trước mặt lên:
- Cảm ơn trà của Vũ Vi tỷ tỷ!
Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Một mùi vị đắng chát đến cực độ nổ tung trong miệng của Sở Mặc, loại đắng chát này… quá khứ Sở Mặc chưa bao giờ nếm trải. Thiếu chút nữa đắng tới mức hắn phải ném chén trà đi. Nhưng vị đắng này… chỉ xuất hiện trong nháy mắt!
Bởi vì sau đó, một mùi thơm ngát mãnh liệt và vị ngọt lành đã bao trùm lên cái vị đắng chát ấy. Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, bởi vì biển ý thức của hắn đã nở to ra gấp hơn ba lần chỉ trong nháy mắt!
Một ly trà, mà lại biến biển ý thức của đỉnh cao kỳ Luyện Thần… đến trình độ mà đỉnh cao kỳ Đại Thừa mới đạt tới!