Ngay cả nhìn tiểu nha đầu Cổ Băng Băng, cũng trở nên càng thêm thuận mắt. Nghĩ đến Sở Mặc nếu xuất hiện ở đó, như vậy thì nhất định có cách để bọn chúng được tự do. Nếu như vậy liền thuận tay giúp tiểu nha đầu một lần, cũng không sao. Kỳ thật, tiểu nha đầu này cũng thật không dễ dàng gì, mấu chốt là con người nàng khá ổn.
- Băng tiểu thư, cô không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy. Đơn giản chỉ là một bọn trộm cướp, đám người kia cho dù không để chúng ta vào mắt cũng không dám không để Cổ Thần gia tộc vào mắt. Cho nên, chuyện này chỉ cần chúng ta xuất hiện tại Thương Cổ Thành, hẳn là liền có thể giải quyết được. Mặt khác, những người trong Thương Cổ Thành càng không cần lo lắng, toàn bộ lực lượng của bọn họ hợp lại cũng không bằng mấy người chúng ta. Đến lúc đó, thẳng thắn dùng thủ đoạn trấn áp là được! Loại rác rưởi đó giữ lại chướng mắt.
Hầu tử nói.
- Đúng, những điều đó ta cũng đều hiểu, nhưng nếu trấn áp hết bọn họ, tòa thành này... phải hoạt động như thế nào?
Cổ Băng Băng khẽ nhíu mày nói.
- Trấn áp bọn chúngnhư là chém đi khối u ác tính trên người, trongquá trình đó chắc chắn là sẽ có khó khăn nhất thời. Nhưng nếu như không trấn áp bọn chúng, tòa thành này sớm muộn sẽ hỏng hẳn.
Thiên Không lão tổ nói:
- Về phần đảm bảo sự hoạt động của một tòa thành, ha ha, Băng tiểu thư, điều này hoàn toàn không cần phải lo lắng. Bốn người chúng ta có người đã từng làm chủ của cả gia tộc chí ít có nhiều hơn một nửa. Mặc dù chúng ta đều đã quá nhiều năm không quản lý kinh doanh nhưng muốn làm cho một tòa thành cấp tốc hoạt động lại vẫn là không khó.
Cổ Băng Băng nhìn Thiên Không lão tổ, trên mặt lộ ra vẻ cảm động, nói khẽ:
- Cảm tạ, cảm tạ các vị, ta không có cách nào thay đổi vận mệnh cácvị bị thần cách khống chế, nhưng nếu quả thật có cái khả năng đó, ta nguyện ý trả lại cho các vị tự do!
Lời này thật ra đã coi như là đại nghịch bất đạo, Những người của Cổ Thần gia tộc bên cạnh Cổ Băng Băng sắc mặt đều trở nên hơi thiếu tự nhiên.
Nhưng đối với mọi người Hầu tử cùng Thiên Không lão tổ, lời nói này của Cổ Băng Băng lại làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng ấm áp. Hơn nữa trong lòng Hầu tử cùng Thiên Không lão tổbiết rõ, bây giờ Sở Mặc tám chín phần mười đã trở về rồi! Đến lúc đó...
Hầu tử cùng Thiên Không lão tổ nhìn nhau một cái, đều hiểu tâm ý của đối phương.
Đến lúc đó nếu thật sự chém vỡ thần cách, nhận được tự do cũng phải giúp nha đầu này một tay.
Một đoàn người, nhanh chóng bay về phía Thương Cổ Thành. CổBăng Băng tâm lo tình thế bên kia, thậm chí lúc nửa đường đi qua các thành lớn khác đều không chút nào dừng lại. Lời nói dịu dàng từ chối những đại thành chủ mở tiệc chiêu đãi, một đường phi nhanh.
Trong lòng Cổ Băng Băng hiểu rõ, nếu như nàng có thể thành công đặt chân ở Thương Cổ Thành, hoàn toàn đứng vững gót chân, như vậy trong tương lai, địa vị của nàng ở trong toàn bộ Cổ Thần gia tộc, đều trở nên cực kỳ đáng tôn sùng. Nếu như, nàng thất bại ở Thương Cổ Thành như vậy, đến lúc đó nghênh đón nàngchắc chắn là vô tận trào phúng và đồn đại. Cho nên, trước mắt những chuyện này nàng đều không để ở trong lòng.
Chỉ có làm tốt chuyện chính mình nên làm mới có thể thật sự nhận được sự tôn trọng!
Đến cuối cùng, đội ngũ của Cổ Băng Băng thậm chí chia làm ba nhóm. Nhóm đầu tiên là Cổ Băng Băng cùng Hầu tử, Thiên Không lão tổ và một đám tu sĩ Tổ Cảnh. Đội thứ hai là 48 tu sĩ cảnh giới Đại Thánh trên Phong Thần bảng, tốc độ của bọn họ so với tu sĩ Tổ Cảnh có chútchênh lệch. Nhưng cũng không bị cách quá xa. Nhóm thứ balà hộ vệ cảnh giới Đại Thánh bên người Cổ Băng Băng.
Bọn họ thì bỏ khoảng cách rất xa, đó là một chuyện nhỏ, làm cho những tu sĩ cảnh giới đại thánh đó ý thức được đám “nô bộc” trên Phong Thần Bảng mà bọn họ vẫn luôn không để vào mắt thật ra có thể chèn ép cả bọn họ!
Cổ Băng Băng dẫn theo những người này hùng hùng hổ hổ, đuổi tới Thương Cổ Thành thì phát hiện cả tòa Thương Cổ Thành đều âm u đầy tử khí. Tu sĩ cảnh giới như họ cảm ứng vô cùng mạnh với khí cơ. Mộttòa thành, rốt cục là sinh cơ bừng bừng hay là âm u đầy tử khí, bọn họ liếc mắt là có thể nhìn ra.
Thương Cổ Thành đã trải qua một trận náo loạn, mặc dù không hoàn toàn luân lạc thành một tòa thành chết nhưng trong thành lại là lòng người bàng hoàng. Từ trên xuống dưới đều vô cùng bất an. Không biết vận mệnh của bọn họ sẽ như thế nào.
Đúng lúc này, phía chân trời xa vô tận giữa hư không có rất nhiều người ngựa đang dùng ánh mắt lạnh như băng, nhìn chăm chú vàoThương Cổ Thành.
Bọn họ rất yên lặng, không có động tĩnh gì càng không có chút khí tức nào phát ra.
Đây là một đội nhân mã, có mấy ngàn!
Người cầm đầu, là một nữ tử có làn da trắng nõn, tướng mạo cực đẹp. Nàng ăn mặc váy màu lửa đỏ, bên hông thắt một dây lụa màu vàngnhạt phác hoạ đường nét eo thon vô cùng tinh tế. Trên tai của nàng đeo hai vòng tai lớn, mày liễu, mắt phượng, khoác áo choàng thanh tú. Cho dù ai gặp đều nhịn không được trong lòng thầm khen một tiếng: Thật là một giai nhân tuyệt sắc!
Nhưng sau lưng nàng, hơn ba ngàn người lại không có một ai dám nhìn nữ tử này nhiều thêm một lần. Thậm chí ngay cả len lén nhìn một chút... Cũng không dám!
Tên của nàng làToa Lan! Không có ai biết nàng năm nay bao nhiêu tuổi, chỉ biết là Toa Lan đạo tặc là do nàng xây dựng lên.
Cảnh giới của nàng đến tột cùng sâu bao nhiêu dường như cũng không có ai biết, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai thấy nàng thất bại.
Toa Lan gần đây rất tức giận, tâm tình vô cùng không tốt.
Chỉ là một tòa Thương Cổ Thành thôi, nàng cũng không quá mức để vào mắt. Tuy nói tài nguyên của cả tòa Thương Cổ Thành cộng lại cũng là một con số kinh người, cũng tuyệt đối có thể để cho nàng đỏ mắt. Nhưng nàng vẫn không phải đặc biệt để ý.
Bởi vì trong tay Toa Lan đạo tặc cũng không thiếu tài nguyên tu luyện.
Cho nên, đối mặt với thỉnh cẩu của những gia tộc bên trong Thương Cổ Thành, nàng cũng chỉ phái ra bốn tên tu sĩ Tổ Cảnh tượng trưng, còn có khoảng năm tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đỉnh.
- Tùy tiện cướp đoạt một bút là được rồi, những gia tộc kia mặc dùđều đưa lên trọng lễ nhưng chúng ta cũng không phải đao trong tay bọn họ, không đáng phải vì bọn họ đi giết người. Đây là trước khi đám người kia lên đường, Toa Lan đã căn dặn.
Nhưng không nghĩ tới chính là đám người kia không những thua lại còn gặp nạn!