Chuyện năm đó, hắn cứu Triệu Hồng Chí, là Triệu Hồng Chí nợ hắn nhân tình.
Cũng không phải là Phàn Vô Địch hắn nợ Triệu Hồng Chí!
Tuy nói những năm gần đây, Triệu Hồng Chí thường để đệ tử Trường Sinh Thiên tới đưa lễ vật, nhưng lão gia tử cũng không quá mức để ý.
Có ơn tất báo, chẳng lẽ không đúng sao?
Cho dù Triệu Hồng Chí không cho người tặng quà, lão gia tử cũng không có ý trách tội y.
Bởi vì Phàn Vô Địch chính là người đơn giản, thẳng tính như vậy, chưa bao giờ so đo tiểu tiết.
Nhưng vào lúc êm đẹp này, nửa đêm đến nhà, âm thanh nói chuyện cũng kỳ quặc là vì sao?
- Đến giờ ngươi còn giả bộ hồ đồ?
Thất trưởng lão cười lạnh nói:
- Phàn Vô Địch, vốn ta còn tưởng ngươi là một kẻ tuân thủ quy củ, những năm gần đây, vẫn giữ kín bí mật năm đó.
- Ta đối với ngươi cũng coi như lễ ngộ có gia, thường xuyên đưa nguyên dược cho ngươi điều dưỡng thân thể.
- Nhưng không ngờ ngươi vì tôn tử của mình, bảo hắn mang theo tín vật ta cho ngươi đến Trường Sinh Thiên áp chế ta.
- Phàn Vô Địch, ngươi thật sự coi... một kẻ phàm phu tục tử như ngươi có tư cách áp chế ta sao?
Lão gia tử ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thất trưởng lão.
Có chút nghẹn họng nhìn Thất trưởng lão, ông kinh ngạc nói:
- Ngươi nói cái gì? Cháu của ta? Mặc nhi? Ngươi đã gặp được nó? Đây là chuyện không có khả năng?
Trong mắt lão gia tử, Sở Mặc muốn tới Trường Sinh Thiên cũng phải mất một năm nữa.
Chẳng lẽ nói, cháu của mình biết bay sao?
Thất trưởng lão cười lạnh nói:
- Giờ còn giả bộ hồ đồ sao? Ngươi dám nói, tôn tử của ngươi tới Trường Sinh Thiên không phải do ngươi sai khiến hay sao?
Phàn Vô Địch tỉnh táo lại, nhìn Thất trưởng lão, chậm rãi ngồi xuống ghế Thái sư, khí thế tích lũy nhiều năm trên chiến trường đột nhiên bùng phát ra, lạnh lùng nhìn Thất trưởng lão.
- Đúng vậy, cháu của ta Sở Mặc, là ta bảo nó tới đó.
- Tuy rằng ta không biết vì sao nó tới sớm hơn nửa năm... Thậm chí mới một năm đã đến Trường Sinh Thiên.
- Nhưng cũng không sao.
- Đứa bé kia, ở trong Viêm Hoàng Thành chọc phải quyền quý, không thể không rời khỏi nơi này.
- Bởi vì hắn thiên tư trác tuyệt, căn cốt kỳ giai, ta đã nghĩ, để hắn gia nhập môn phái xa lạ thì không bằng bái nhập Trường Sinh Thiên.
- Vì thế, ta nhớ tới ngươi, để hắn mang theo tín vật ngươi cho ta tới Trường Sinh Thiên, trong nội tâm ta cảm thấy, cho dù Triệu Hồng Chí ngươi không niệm tình cảm năm đó thì cũng nên nể cháu của ta là một tuyệt thế thiên tài...
- Ha ha ha ha, thật sự là chết cười. Cái tên tôn tử kinh mạch bế tắc, tư chất bình thường kia ư? Thiên tài? Ngươi cho ta là đồ mù hay kẻ ngu?
Thất tu lão Triệu Hồng Chí không nhịn được cười như điên.
Trên nóc nhà, Sở Mặc nhìn thoáng qua Ma Quân.
Ma Quân mặt không cảm xúc.
Trong phòng, lão gia tử cũng ngây người, hắn nhìn Triệu Hồng Chí cười hô hố, vẻ mặt khó hiểu:
- Thế nào? Lão phu tuy rằng không phải thần tiên, không có thực lực cường đại nhưng mắt không bị mù!
- Ta cưng chiều tôn tử, nhưng chưa đến mức nói một kẻ tài trí bình thường thành thiên tài!
- Hắn gần như chưa được huấn luyện, chỉ học trường quyền trong quân đã tự mình tu luyện đến nguyên khí nhị tầng, sắp bước vào Nguyên Quan cảnh giới.
- Đứa nhỏ như vậy, chẳng lẽ không đảm đương nổi hai chữ thiên tài?
- Nói cách khác, ta có mặt dày cũng không bảo hắn đi Trường Sinh Thiên bái sư...
- Được rồi, ngươi câm mồm đi, tôn tử của ngươi có phải thiên tài không không quan trọng.
Thất trường lão Triệu Hồng Chí lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta tới không phải tranh luận về điều này!
Phàn Vô Địch lạnh lùng nhìn Triệu Hồng Chí:
- Vậy ngươi tới làm gì? Giết ta sao?
- Coi như ngươi còn có chút đầu óc!
Trên mặt của Triệu Hồng Chí lộ ra vài phần dữ tợn, nói:
- Nếu ngươi có thể thành thành thật thật, giữ khuôn phép làm tướng quân thế tục của ngươi, ta với ngươi ở hai thế giới thì cũng sẽ không sinh ra sát khí.
- Nhưng ngươi, đã làm việc không nên làm!
- Ngươi để tôn tử của ngươi tiến vào Trường Sinh Thiên, còn là một rác rưởi như vậy... Được rồi, cho dù hắn không phải rác rưởi!
- Bởi vì hắn mang theo tín vật của ta đến bái sư, ta mà nhận hắn, nhất định sẽ có người điều tra quan hệ giữa ta và hắn.
- Như vậy, tất nhiên sẽ tra tới ngươi, cho dù ngươi giữ miệng giữ mồm thì cũng đừng quên, chúng ta là thần tiên!
- Có quá nhiều thủ đoạn, có thể trong lúc vô tình ngươi lại nói ra sự thật.
- Đến lúc đó, chuyện ta làm năm đó sẽ không thể tiếp tục giấu diếm.
- Chuyện kia mà lộ ra, ta đâu còn thể diện lưu lại Trường Sinh Thiên?
- Thậm chí còn bị người trong thiên hạ đuổi giết!
- Trường Sinh Thiên bị bôi nhọ thanh danh cũng sẽ không buông tha ta.
- Bọn họ sẽ tước đoạt vị trí trưởng lão, đuổi ta ra ngoài... Mà ta, cũng thân bại danh liệt!
Triệu Hồng Chí dùng bộ mặt dữ tợn nhìn Phàn Vô Địch:
- Mà mọi việc đều do ngươi, ỷ vào năm đó ngươi cứu ta, có ân với ta, lại muốn báo ân mà tạo thành!
- Tự ngươi nói, ngươi có nên chết không?
Phàn Vô Địch ngồi đó, lưng thẳng, khuôn mặt cũng không có vẻ sợ hãi.
- Nói với ngươi đó!
Triệu Hồng Chí dữ tợn quát.
Phàn Vô Địch phát tiếng cười nhạo, vẻ mặt khinh miệt nhìn Triệu Hồng Chí:
- Ta còn gì để nói nữa. Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân vô sỉ vong ân phụ nghĩa!
- Chuyện ta hối hận nhất là năm đó đã cứu đồ vô sỉ nhà ngươi!
- Một chuyện căn bản chưa phát sinh, chuyện cũng ít có khả năng xảy ra đã bị ngươi phóng đại đến phải giết người diệt khẩu, loại rác rưởi như ngươi cả đời lão phu hiếm thấy!
- Thật sự là bội phục sát đất!
- Nếu lão phu đoán không lầm, tôn tử của ta chắc đã chết trong tay ngươi rồi?
- Lão phu thật sự có mắt như mù, năm đó cứu cái đồ không bằng cầm thú, còn giữ bí mật cho ngươi nhiều năm như vậy.
- Lão phu chết trên chiến trường, không chết dưới đao của địch nhân mà ở trong tay đồ vô sỉ nhà ngươi... Quả nhiên là tự làm tự chịu!
- Chỉ đáng thương cho cháu ta, đơn thuần chất phác, thiện lương hiếu thuận, thiên tư trác tuyệt lại chết trong tay đồ súc sinh này!
Phàn Vô Địch nói xong, gương mặt vẫn như cứng rắn như sắt thép, nhưng không kìm nổi chảy xuống hai hàng nước mắt.
Sở Mặc trên nóc phòng cũng đau lòng không thôi. Hắn thật sự rất muốn hô to một tiếng: Ông nội, cháu ở trong này!
Cháu còn sống!
Nhưng lại không thể! Đăng bởi: longnhi