Nguyên thú cũng không phải là một con dê mềm yếu, một nguyên thú thuộc bất kỳ cấp bậc nào, thì tất cả đều vô cùng hung dữ mạnh mẽ, mạnh hơn tất cả các loại thú dữ của thế gian này.
Tưởng có thể dễ dàng săn bắt như vậy hay sao?
- Nếu vậy….Chẳng lẽ là do mình quá mạnh?
- Hay là nói…. Mình luyện công pháp quá lợi hại?Sau đó khi đối mặt với những đối thủ đều là hoàng cấp tầng ba, đột phá cảnh giới Nguyên Quan trên thảo nguyên này, Sở Mặc lúc này mới hiểu được, không phải là người khác quá yếu, mà là mình…. Quả thực quá mạnh mẽ!
Nói đúng hơn, là công pháp mà hắn tu luyện, tất cả đều quá mạnh mẽ!
Đây cũng không phải là do hắn không khiêm tốn, mà đây chính là sự thật không thể bàn cãi được!
Cho dù bất kỳ chuyện nào, đều cần có sự so sánh thì mới có thể phâncao thấp được.
Trước kia Sở Mặc cũng không biết được, những công pháp mà sư phụ dạy hắn đều không có tên, nhìn qua công pháp cũng không có một chút uy phong nào lại có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng hiện tại, hắn đã biết.
Đừng nhìn Triệu Phàm là đệ tử của Trường Sinh Thiên, lại cao hơn hắn một bậc. Nhưng trong lòng Sở Mặc mà nói một chút cũng không sợ y!Cho dù nếu Triệu Phàm biết được thực lực của hắn, Sở Mặc cũng không sợ, huống hồ…. Triệu Phàm còn không biết!
Triệu Phàm thực không có một chút phong độ của đệ tử đại phái, điều này làm cho ba người Lãnh Thu Minh, Dư Tông Hậu và Đông Phương Bạch sắc mặc đều trở nên có chút khó coi.
Lời nói khéo léo… Tất cả mọi người đều sẽ nói, nhưng nếu thật sự bắt bọn họ phải đi đối mặt với quái vật Trường Sinh Thiên này, trong lòng đều là không có tự tin cả.
Trầm mặc một lúc, Lãnh Thu Minh cười nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, chúng ta cũng không có làm gì y, nếu y muốn đi cáo trạng, chỉ sợ rằng sau này ở Trường Sinh Thiên y cũng không thể ngẩng đầu lên được nữa.
Dư Tông Hậu gật gật đầu nói:
- Hắn chắc là không ngu như vậy, những cơ duyên ở nơi này…. Hắn sẽ không dễ dàng để cho người khác biết đâu!
- Lãnh huynh nói rất đúng, dù sao thì vừa rồi chúng ta cũng không có làm gì y, cho dù y có muốn đi cáo trạng… cũng phải có chứng cứ mới được!
Đông Phương Bạch cười lạnh nói:
- Huống chi, ta không tin y có thể vứt bỏ không cần cơ duyên ở nơi này!
- Đúng, chỉ cần y quay lại, nhất định phải cúi đầu trước chúng ta!
Lãnh Thu Minh nhìn qua hai người khác nói:
- Nhưng điều kiện trước tiên là, ba người chúng ta nhất định phải đồng lòng!
- Đó là đương nhiên!
Đông Phương Bạch gật đầu.
Dư Tông Hậu cũng gật gật đầu:
- Yên tâm đi, Trường Sinh Thiên có hống hách như thế nào, cũng sẽ không vì một nội môn đệ tử mà đắc tội với ba môn phái của chúng ta.
Sở Mặc ở bên cạnh lẳng lặng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra môn phái Trường Sinh Thiên này quả thật là môn phái lớn nhất trên đời này, cảnh giới của ba người trước mặt này cũng không kém bao nhiêu so với Triệu Phàm kia, nhưng đối với y vẫn kiêng kỵ như vậy. Dĩ nhiên không phải kiêng kỵ Triệu Phàm mà là môn phái sau lưng của y!
- Xem ra, dựa vào một thế lực cường đại, thật là có ưu thế.
Lúc này, ba người bên kia nhìn về phía Sở Mặc.Sở Mặc lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi:
- Các ngươi cũng muốn giết ta sao?
- Ha ha, ngươi đừng sợ, bọn ta giết ngươi làm cái gì?
Trong mắt Lãnh Thu Minh hiện ra một chút kì lạ, thật ra ở trong lòng y quả thực không thể nào muốn để tiểu tử này sống.
Bởi vì những chuyện mà bọn họ vừa nói cũng có hắn, nếu lỡ có truyền ra ngoài thì quả thật thanh danh của bọn họ cũng bị tổn hại đến.
Tuy nhiên phỏng chừng hai người đồng bọn của y, sẽ không đáp ứng. Lãnh Thu Minh vốn cũng không để lộ ra cổ tà niệm trong lòng.- Tiểu tử kia, nếu ngươi đến phái Kim Đao, Dư Tông Hậu ta không dám cam đoan ngươi có thể trực tiếp tiến vào nội môn, nhưng làm đệ tử ngoại môn vẫn dư sức.
Dư Tông Hậu nói.
Đông Phương Bạch nhìn qua Sở Mặc:
- Vào Liệt Hỏa Tông của ta.
Bỡi vì bọn họ bàn tán về Kỳ Tiêu Vũ, Sở Mặc cũng không thích cả ba người này, nhất là Lãnh Thu Minh, không ngờ y còn muốn có được Kỳ Tiêu Vũ? Có điều nếu đem ra so sánh, bọn họ đều mạnh hơn Triệu Phàm.Vì vậy, Sở Mặc cũng muốn hỏi cho rõ, giữa bọn họ và Kỳ Tiêu Vũ, rốt cuộc có ân oán như thế nào.
Tuy nhiên, ba người này cũng không cho hắn có cơ hội đó, sau khi nói xong, tất cả liền xoay người rời đi.
Đông Phương Bạch đi ở phía trước, suy nghĩ một chút, từ trên người lấy ra một khối nguyên thạch, ném tới trong tay Sở Mặc, còn lại cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp rời đi.
Sở Mặc nhìn thoáng qua khối nguyên thạch trong tay, tuy rằng kém hơn so với khối trên người đặc sứ Đại Tề, nhưng so với khối nguyênthạch mà chính hắn lấy được từ trong tay ngoại môn đệ tử của Trường Sinh Thiên thì tốt hơn nhiều.
- Đây là nguyên thạch sao? Đa tạ ngươi!
Sở Mặc la lớn hướng về phía bóng lưng của Đông Phương Bạch.
Đông Phương Bạch bên kia cũng không đáp lại bất cứ điều gì, nháy mắt đi xa.
Mấy người kia có lẽ đều cho rằng Sở Mặc chính là một tiểu hài tử người phàm, căn bản không có quá để ý ở trong lòng.Nhưng mà Sở Mặc cũng đem hành động này của Đông Phương Bạch mà ghi tạc trong lòng.
Phong thủy thay đổi liên tục, giang hồ không già.
Luôn luôn gặp nhau vào một ngày nào đó!
Ba người kia chắc hẳn là đi tìm Kỳ Tiêu Vũ rồi, hiện tại Sở Mặc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đi vào rừng cây đó.
Lúc này, bỗng nhiên hắn nhớ tới một vấn đề, bốn người nay bao gồm Triệu Phàm là đệ tử của Trường Sinh Thiên, không ngờ không có một aicó thể nhìn ra cảnh giới của hắn, điều này thật kỳ lạ.
Cho dù xem như không thể phán đoán chính xác cảnh giới của hắn, nhưng trên người hắn luôn luôn có một tia hơi thở dao động.
Có thể là cả bốn người này, vậy mà đều xem hắn như một thiếu niên người phàm trần bình thường.
- Chẳng lẽ? Lại là công lao của viên ngọc?
Sở Mặc nói thầm ở trong lòng một câu, tinh thần lập tức bước vào không gian của viên ngọc, cây nhỏ kia đã mọc lên bảy tám cái chồi nonxanh biếc, ở trong không gian hoang vu này, nhìn có vẻ rất có sức sống.
Sở Mặc cầm lấy Thiên Ý Ngã Ý, nhìn thoáng qua cũng không có thay đổi gì. Hắn cũng không cảm thấy thất vọng, đoán là do gần đây không có rót thêm năng lượng mới vào.
Nghĩ đến việc này, Sở Mặc có chút đau đầu, cho đến bây giờ hắn cũng không thể biết đến cùng thì miếng ngọc này muốn cái gì.